TOÀN CẦU CAO VÕ

"Nếu mà anh nói là anh đi đón Vương Kim Dương, em đã bảo anh mang theo một quyển sổ nhỏ, bảo người ta ký tên vào đó, mang về để em đem lên trường bán.

Trường em có rất nhiều người sùng bái Vương Kim Dương, đương nhiên, chỉ cần là võ giả đều sẽ được sùng bái, nổi tiếng một chút là được.

Một chữ ký bán 10 đồng, ký một cuốn sổ cũng được mấy trăm chữ ký, chúng ta thế là phát tài rồi…"

Phương Bình trợn mắt ngoác mồm, còn có thể như vậy?

Đầu óc của em gái mình phát triển kiểu gì thế này, người ta nghĩ đến chuyện xin chữ ký, nó đã nghĩ đến chuyện bán chữ ký rồi.

Phương Viên vẫn có chút ảo não buồn phiền vì Phương Bình không nói cho mình sớm hơn, sau đó lại vội vàng hỏi: "Hiện tại anh ấy đi rồi sao? Nếu còn chưa đi, hay là anh đi gặp ảnh xin chữ ký đi?

Chờ em bán được, tụi mình… tụi mình chia ba bảy!"

"Anh bảy?"

"Anh ba!"

"Phương Viên à, em không đi kinh doanh quả thực là rất đáng tiếc đấy, cả anh mà em cũng tính toán như thế, đây cũng chẳng phải là lần đầu!"

Phương Bình có chút dở khóc dở cười, tiếp đó lắc đầu nói: "Anh ấy đã sớm đi rồi, đi đâu xin chữ ký bây giờ.

Hơn nữa, anh đây cũng không muốn bị mất mặt như vậy."

"Xía!" Phương Viên lầu bầu nói: "Có cái gì mất mặt chứ, kiếm được vài ngàn cũng đủ cho em tiêu xài cả năm rồi, còn tiền học phí nữa."

Phương Bình cũng không nói gì, việc này đừng nói là không nghĩ tới, cho dù có nghĩ tới… cũng chưa chắc cậu sẽ thực hiện.

Có hơi đáng tiếc một chút, lúc đó không nghĩ tới chuyện vụn vặt này.

Đương nhiên, cho dù có nghĩ tới, Vương Kim Dương cũng chưa chắc đã đáp ứng.

Hai anh em ngồi trò chuyện, Lý Ngọc Anh ở sân sau cũng hiếu kỳ nói: "Vương Kim Dương có phải là người năm ngoái thi đậu đại học khoa võ không?"

"Mẹ, mẹ cũng biết ạ?"

Phương Bình lại càng kinh ngạc, một sinh viên đại học năm nhất của khoa võ thôi mà, sao bây giờ nghe như siêu sao nổi tiếng vậy.

Lý Ngọc Anh cười nói: "Mấy lần đi ngang qua trường các con, nghe các thầy cô nói, hình như là tên này, mẹ cũng không nhớ rõ lắm."

Thời đại này, thi đậu Võ Đại, còn nổi tiếng hơn cả chuyện kiếp trước đậu vào đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh nữa.

Đặc biệt là Vương Kim Dương đã xuất sắc đột biến, gia cảnh lại bình thường, cho nên tiếng tăm đương nhiên vang dội hơn một chút. Những gia đình có con cái học ở trường Nhất Trung đều biết Vương Kim Dương cũng không phải là chuyện gì lạ.

Vừa nghe nói mẹ cũng biết Vương Kim Dương, ánh mắt Phương Bình giật giật, bỗng nhiên cười nói: "Mẹ, nếu mẹ cũng biết Vương Kim Dương vậy thì đỡ quá.

Hôm nay là con đi đón ảnh từ trạm xe lửa về.

Ban đầu định là để cho ba Ngô Chí Hào mua thuốc bổ giúp con, kết quả là anh Vương Kim Dương cũng có thuốc đó, nói đúng hơn là trường học phát cho ảnh.

Ảnh lại nói ảnh không uống thuốc bổ, con nghĩ, anh ấy dù sao cũng là sinh viên của Võ Đại, thuốc do trường phát xuống chắc hẳn là càng hiệu quả, nên cuối cùng mua một viên Huyết Khí Hoàn của anh Vương Kim Dương."

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, Phương Viên ngờ vực nhìn ông anh mình, lời ổng nói nghe sao giống đang lừa gạt người khác quá vậy?

Phương Bình cũng không thèm để ý, trước đó nói là Ngô Chí Hào, thì lại càng không đáng tin hơn.

Nhưng Ngô Chí Hào học ở Nhất Trung, lỡ như một ngày đẹp trời nào đó gặp ba mẹ mình, vừa hỏi thăm một câu là hỏng chuyện rồi.

Vương Kim Dương thì không như vậy, người ta là võ giả, quanh năm suốt tháng cũng khó về nhà được mấy lần.

Cho dù trở về đây đi nữa, ba mẹ mình cũng khó mà gặp được đối phương, việc này dù sao bọn họ cũng không thể nào đi tìm một võ giả để hỏi chuyện chứ?

Nghĩ tới đây, Phương Bình không khỏi tặng cho sự thông minh của mình một like, ngày càng nói dối thuận miệng rồi.

Ban đầu nói là nhờ ba Ngô Chí Hào mua, còn có kẽ hở, sau này còn phải tìm cách che lấp cái kẽ hở đó, bây giờ thì tốt, mọi thứ tuyệt đối hoàn mỹ!

Cũng không chờ cho mẹ mở miệng hỏi chuyện, Phương Bình lại nói: "Vương Kim Dương nể mặt con là đàn em của ảnh, ảnh cũng bán cho con với giá 20 ngàn một viên thôi, thế nên con uống thuốc liền tại chỗ luôn.

Thật lòng mà nói, hiệu quả tốt kinh người!

Con vừa uống thuốc xong, anh Vương Kim Dương nói năm nay con có hy vọng thi đậu khoa võ."

"Thật hả?"

Lý Ngọc Anh sửng sốt, con mình lại mua thuốc bổ từ một sinh viên đại học võ, đã vậy còn uống thuốc liền tại chỗ.

Vậy cũng được, dù sao số tiền trước đó của con trai chính là để nó mua thuốc uống.

Nhưng mà đối phương lại nói con mình có hy vọng đậu khoa võ?

Đây không phải là lời nói của người bình thường, ở trong mắt Lý Ngọc Anh, lời nói của sinh viên Võ Đại còn đáng tin hơn lời của các bí thư tỉnh uỷ.

Nhất thời, Lý Ngọc Anh có chút không dám tin tưởng.

Phương Viên ngồi bên cạnh yên lặng đánh giá Phương Bình, cô bé làm một bộ dáng đại nhân đang ngồi vuốt cằm suy tư.

Từ nhỏ tới lớn, người hiểu Phương Bình nhất chính là Phương Viên, con bé cảm giác hình như mình vừa phát hiện ra một bí mật gì đó rất lớn!

Phương Bình đang nói dối!

Mặc dù đây chỉ là trực giác, nhưng Phương Viên cảm thấy mình đoán không sai, ông anh này của nó đang nói dối.

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, anh muốn mua thuốc, người ta lại vừa khéo có thuốc trong tay, hơn nữa lại chỉ bán cho anh…

Phương Viên cảm giác như mình đã hoá thân thành Sherlock Holmes, cần phải thẩm tra ông anh mình cho rõ ràng mới được.

Phương Viên nghi ngờ, nhưng rõ là Lý Ngọc Anh không hề nghi ngờ con trai mình.

Nghe nói ngay cả sinh viên của Võ Đại cũng nói con mình có hy vọng thi đậu, Lý Ngọc Anh vô cùng mừng rỡ, lại càng có động lực nấu cơm.

Chờ Lý Ngọc Anh xuống bếp nấu cơm, Phương Viên bám lấy Phương Bình vào phòng, hung dữ nói: "Nói đi, có phải là anh đang nói dối hay không hả?"

Phương Bình liếc mắt nhìn em mình, tức giận nói: "Ai nói dối với em làm gì, không tin thì đi hỏi Vương Kim Dương đi.

Hơn nữa, là la hay là ngựa, chờ mấy ngày nữa kiểm tra sức khoẻ kết thúc, có kết quả thì biết thôi.

Năm nay, anh đây nhất định đi đậu khoa võ rồi!

Chờ tới học kỳ sau, nếu như em không có tiền xài, anh sẽ ký tên cho em đem đi bán!"

"Nhưng sao vẫn thấy không đúng ở đâu nhỉ." Cô bé lầm bầm một tiếng, Phương Bình bảo rằng nó có thể đi hỏi người ta, làm như nó ngốc lắm không bằng, đi đâu mà hỏi.

Tuy rằng vẫn cảm thấy ông anh mình nói dối, Phương Viên vẫn nói: "Em mặc kệ anh nói thiệt hay nói dối, không cho phép anh làm chuyện gì xấu xa nghe chưa!"

Phương Bình bật cười, hai tay lại theo thói cũ giơ lên nhéo má con bé, bất đắc dĩ nói: "Anh có thể làm chuyện xấu gì chứ hả? Yên tâm đi, em phải có chút lòng tin với anh của em chứ."

"Em cũng muốn anh có thể thi đậu khoa võ, nhưng trước giờ vẫn cảm thấy anh có thể thi đậu khoa võ, vậy chẳng phải là dù sao cũng thi đậu khoa võ rồi sao…"

"Đau!"

Con bé còn chưa nói hết đã rất oan ức trừng mắt nhìn Phương Bình, Phương Bình vừa rồi lại dùng lực mạnh hơn nhéo má nó rồi!

Phương Bình nhéo cặp má phúng phính của con bé mạnh hơn, còn ưu phiền hơn cả con bé, trong lòng nghĩ, anh mày thật là phế vật sao hả?

...

Hai anh em trừng mắt nhìn nhau như hai con gà chọi nửa ngày, cho đến khi Phương Danh Vinh trở về, Phương Bình mới dụi dụi con mắt, kể lại chuyện này cho ba mình.

Giống như Lý Ngọc Anh, Phương Danh Vinh cũng không nghi ngờ con mình.

Trên đời này, hầu như ba mẹ nào cũng vậy, luôn cảm giác được con mình sẽ không lừa mình.

Hơn nữa, con trai mình vẫn luôn là học sinh giỏi qua nhiều năm như vậy.

Trong lòng Phương Danh Vinh không nghĩ tới có một ngày con trai lại lừa lấy 20 ngàn của mình. Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ.

Sau khi biết là sinh viên Võ Đại bán thuốc bổ cho Phương Bình, Phương Danh Vinh ngược lại còn thấy đáng tin cậy hơn việc nhờ ba của bạn học mua giùm.

Mặc dù ông cũng hơi tiếc nuối vì Phương Bình đã uống thuốc tại chỗ, không được nhìn thấy viên thuốc tròn méo thế nào.

Nhưng mà thuốc bổ mua về là cho Phương Bình uống.

Nên chút tiếc nuối ấy cũng sớm bị Phương Danh Vinh đưa vào quên lãng.

Buổi tối lúc ngồi ăn cơm, Phương Danh Vinh uống thêm một ly rượu đế nhỏ, tâm tình có vẻ đặc biệt tốt.

Vương Kim Dương cũng nói con trai mình có hy vọng thi đậu khoa võ, xem ra thực sự có chuyện vui rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc