TOÀN CẦU CAO VÕ

Mỗi ngày về nhà, từ 7 giờ đã bắt đầu tu luyện.

Dành ra nửa tiếng tu luyện Tôi Thể Quyết, thời gian đứng tấn còn lại là hơn 4 tiếng!

Chưa đến 12 giờ, Phương Bình hầu như sẽ không nghỉ ngơi.

Nếu không phải là không ngủ không được, Phương Bình có thể tu luyện đứng tấn đến sáng.

Khí huyết và trạng thái tinh thần của cậu vẫn luôn trong trạng thái đầy đủ, thời gian đứng tấn ngày càng lâu, một lần tu luyện của cậu có thể so với nửa tháng, thậm chí là một tháng tu luyện của hai anh em nhà họ Đàm!

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Phương Bình đã cảm giác mình cách tầng thứ nhất - đứng vững không bao xa nữa rồi.

Đến tối thứ bảy, Phương Bình thỉnh giáo hai anh em nhà họ Đàm lần hai.

Đàm Hạo thì không để ý gì, nhưng ánh mắt Đàm Thao đã không giống như ban đầu nữa rồi.

Tên này có hơi đáng sợ thật!

Mấy ngày trước còn đang hỏi thăm cách tu luyện cơ bản, bây giờ đã hỏi thăm đến những vấn đề gần tiến vào cảnh giới đột phá tầng thứ nhất - đứng vững rồi.

Im lặng nửa ngày, Đàm Thao vẫn không nhịn được nói: "Phương Bình, cậu sẽ không đột phá đấy chứ?"

Đàm Hạo ngoác miệng ra, thô lỗ nói: "Đột phá?"

Phương Bình cười nói: "Không, chỉ là hỏi thăm một chút thôi.

Thật ra tớ cũng đã đứng tấn được một thời gian rồi, nhưng trước đây tập lung tung không có hệ thống, không được nghe giảng giải cụ thể, kiến thức nửa vời.

Bây giờ có các cậu chỉ dẫn, tớ hệ thống lại một chút, những vấn đề trước đây không hiểu bây giờ đã hiểu rồi, có thu hoạch lớn!

Mặc dù chưa thể đột phá, nhưng mà tớ tin là cũng sắp rồi.

Lần này thật sự cảm ơn các cậu, thật lòng đó, hôm nào các cậu có thời gian, tớ mời các cậu một bữa nhé."

Anh em nhà họ Đàm không để ý cũng tốt, lòng dạ rộng rãi cũng được, lần này, họ đã giúp Phương Bình một chuyện lớn.

Nếu không có hai anh em bọn họ, chỉ dựa vào kiến thức của riêng cậu, những động tác tập sai không ai chỉ ra, nếu không tốn mấy tháng thì cũng đừng mong đột phá được tầng thứ nhất.

"Thế mà sắp đột phá thật kìa…"

Đàm Thao thì thầm một câu, lại nhìn Phương Bình, bỗng có chút ngưỡng mộ.

Không đột phá thung công, dù khí huyết có cao hơn bọn họ, hai anh em họ thực chất cũng không để ý

Khí huyết cao hơn vài cal chẳng là gì!

Ba của bọn họ là một võ giả, những gì ông ấy biết nhiều hơn người khác nhiều.

Đột phá thung công, tiến vào tầng thứ nhất, chờ lên Võ Đại, kết hợp Rèn Luyện Pháp, có giáo viên và cả tài nguyên do trường học tiếp tế.

Trong vòng một năm bọn họ có khả năng rất cao sẽ đột phá trở thành võ giả.

Nhưng mà những người có khí huyết cao Phương Bình lại có khí huyết cao, chỉ cần khí huyết không cao tới mức khiến người khiếp sợ là được.

Cho dù là Chu Bân có khí huyết 125 cal thì sao?

Đi học, tập thung công từ đầu, đạt đến cảnh giới đứng vững, kết hợp tu luyện Rèn Luyện Pháp, để đạt được thành tựu đó còn không biết phải mất bao lâu. Truyện Đoản Văn

Rất có thể, khi hai anh em họ đột phá võ giả, hoàn thành rèn luyện hợp nhất tứ chi thành một thể, những người này mới có hy vọng đột phá.

Nhưng đó là trước kia!

Bây giờ Phương Bình sắp đột phá tầng thứ nhất thung công, vậy xem như đã đứng chung vạch xuất phát với bọn họ rồi.

Đàm Thao ngưỡng mộ một chút, khách khí nói: "Mời đi ăn thì không cần đâu, bây giờ mọi người đều bận mà.

Chờ đến khi kết thúc kỳ thi khoa võ đi, có thời gian thì chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Khí huyết của Phương Bình không thấp, điểm kiểm tra văn hoá trong lớp nghe nói cũng không tệ.

Cậu ta có xác suất thi đậu Võ Đại rất lớn.

Chờ đến khi thi đậu khoa võ, mọi người đều là sinh viên Võ Đại, khi có liên hệ nhau ăn một bữa cơm, củng cố tình cảm một chút cũng không tệ

Bọn họ không có thời gian, Phương Bình thật ra cũng rất bận.

Sau khi cảm ơn bọn họ, Phương Bình rời đi trước.

Chờ cậu đi rồi, hai anh em họ lại đi xuống dưới lầu hai tìm Ngô Chí Hào.

Đàm Hạo thô lỗ tóm lấy cổ áo của Ngô Chí Hào, thẹn quá hoá giận nói: “Tiểu Ngô Tử, cậu lại dám lừa Hạo gia tớ!”

Gương mặt Ngô Chí Hào mơ màng, sau đó tức giận nói: “Biến đi, thằng đô con kia buông tay mau, đừng ỷ các cậu có hai người thì tớ sẽ sợ, có gan thì đấu tay đôi nè!”

Đấu tay đôi cái đầu cậu!”

Đàm Hạo chửi đổng, vẫn buông tay ra, hơi buồn bực nói: “Không phải cậu nói gia cảnh Phương Bình rất bình thường sao?

Gần đây cậu ta tu luyện thung công, tiến bộ nhanh tới mức doạ người, khí huyết sung mãn.

Theo lý thuyết thì không nên như vậy.”

Ngô Chí Hào tức giận nói: “Là vì chuyện này à?”

Trước đó cậu cũng đã hoài nghi chuyện này.

Nhưng mà hiện tại, Ngô Chí Hào cảm giác mình đã hơi hơi hiểu rồi.

Nhân lúc những người khác không để ý, Ngô Chí Hào nhỏ giọng nói: "Cậu ta chắc là có người chống lưng đấy!"

"Ai?"

"Anh Vương!"

Ánh mắt Vương Chí Hào sáng như tuyết nói: "Lần trước anh Vương đến trường học, cậu ta đã hỏi thăm số điện thoại của anh Vương.

Sau đó hình như hai người họ đã gặp mặt một lần!

Cụ thể đã nói gì thì tớ không biết, có thể tám chín phần mười là được anh Vương chống lưng rồi.

Nếu không, các cậu thử nói xem vì sao cậu ta lại có thể tiến bộ nhanh đến vậy?”

"Anh Vương Kim Dương hả?"

Hai anh em nhà họ Đàm liếc mắt nhìn nhau, hơi ngơ ngác!

Ngô Chí Hào không biết gì, nhưng ba bọn họ là võ giả, nên bọn họ có biết một chút tin tức.

Mấy ngày trước, con người yêu nghiệt nhất trong vòng 10 năm qua của Dương Thanh đã một mình một ngựa chém chết một võ giả cấp hai đỉnh phong!

Vương Kim Dương bao nhiêu tuổi?

Sinh viên đại học năm nhất, 19 tuổi!

Chém chết võ giả cấp hai đỉnh phong, Vương Kim Dương cấp mấy?

Cấp hai đỉnh phong? Cấp ba?

Nhân vậy như vậy, đến cả ba hai cậu cũng nói, sau thi đậu Nam Giang Võ Đại thì đút lót, nịnh bợ người ta nhiều một chút.

Là nịnh bợ chứ không phải là thân cận.

Mới là sinh viên năm nhất mà Vương Kim Dương đã phát triển đến mức như vậy, đợi đến khi tốt nghiệp có thể sẽ bước vào cảnh giới trung cấp!

Nhân vật như vậy, sau khi tốt nghiệp bước chân vào chính giới, thấp nhất cũng là làm Đề Đốc đấy.

Người đứng đầu thành phố gọi là Đề Đốc.

Người đứng đầu một tỉnh gọi là Tổng Đốc.

Dương Thành chẳng qua chỉ là đô thị cấp huyện, người đứng đầu cũng không được gọi là Đề Đốc.

Vương Kim Dương chỉ cần rèn luyện mấy năm, ngày sau có thể làm cả Tổng Đốc chứ đừng đùa.

Nhân vật như vậy, có thể không nịnh bợ được sao?

Hai anh em bọn họ đều đỏ cả mắt: “Phương Bình thật sự đã đi nịnh bợ anh Vương rồi?”

Ngô Chí Hào thấy thế, thấp giọng nói: “Dù sao tớ cũng cảm thấy việc này rất có khả năng.

Cho nên hai người các cậu có ước ao cũng vô dụng. Hơn nữa, bác Đàm cũng là võ giả, chuyện này có gì hay cho các cậu ước ao chứ?

Tớ mới cần ao ước đây nè!”

"Cậu thì biết cái quái gì!"

Đàm Hạo tức giận mắng một tiếng, dù cho có ông già nhà cậu ta ở đây, hẳn ổng cũng không dám tự đánh đồng với Vương Kim Dương.

Một người là võ giả cấp một gần 50 tuổi đời, một người là võ giả cấp hai, thậm chí là cấp ba.

Hai người này có khả năng so sánh với nhau sao?

Ông già nhà cậu bây giờ chỉ mong hai anh em cậu nổi bật hơn người, hằng ngày ngoại trừ tu luyện để duy trì không cho khí huyết tuột xuống, thì không thể nào tu luyện thêm nữa.

Tu luyện cần tiền, có hiểu không hả!

Một nhà ba người đều cùng tu luyện chỉ dựa vào chút tiền phúc lợi của ba cậu, chứ sớm đã phá sản rồi.

Nhưng mà Vương Kim Dương không giống như vậy, người ta tuổi trẻ, cấp bậc cao, vẫn là học sinh, tài nguyên cũng dễ thu thập.

Nếu anh ấy chống lưng cho Phương Bình, e là Phương Bình có thể dùng Huyết Khí Hoàn như ăn kẹo.

Đương nhiên, cũng phải xem lại, cho dù Phương Bình có thể uống thuốc nhiều như thế cũng không cách nào nhanh chóng tiêu hoá được.

"Anh Vương sao lại coi trọng Phương Bình vậy?"

" y da, chắc không phải do lần đi đón tiếp trước đó chứ? Sớm biết như vậy, để chúng ta đi là được rồi!"

"Thật hối hận!"

"..."

Hai anh em nhà họ Đàm than ngắn thở dài, Ngô Chí Hào buồn bực nói: "Khôi đừng nói nữa, tớ cũng đi đón đây nè, chẳng phải cũng chẳng có phần của tớ hay sao."

Theo suy đoán của cậu, có thể là do lần trước sau khi uống thuốc bổ, khí huyết tăng lên khủng khiếp mới khiến cho Vương Kim Dương nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa.

Đương nhiên, cũng có thể là do Phương Bình có khí phách.

Cậu ta dám chủ động gọi điện thoại tìm Vương Kim Dương, riêng điểm này đã khiến Ngô Chí Hào khâm phục.

Bình luận

Truyện đang đọc