TOÀN CẦU CAO VÕ

Mất một lúc Đàm Hạo mới phát hiện ra Đàm Thao kéo quần áo cậu ta, Đàm Hạo gằn giọng: "Có chuyện gì thế?"

Phương Bình tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, không nói nên lời: "Cậu nói đủ chưa, không có việc gì thì nhanh biến đi, còn ở lại đây, không đảm bảo cậu an toàn đâu!"

"Các cậu làm gì? Không phải muốn vây đánh hai người bọn tớ chứ??"

Lúc Đàm Hạo nói lời này, Đàm Thao có chút u oán, bọn họ muốn vậy đánh anh, anh kéo thêm em làm gì!

Đàm Hạo cũng không phải thật ngốc, vừa nãy không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại thì hiểu rồi.

Làm dịu bầu không khí một chút, vội vàng tươi cười: "Buổi trưa tớ mời mọi người ăn cơm!

Buffet miễn phí của khách sạn rất khó ăn, tớ mời khách, cùng ra ngoài ăn nhé!"

Đây cũng mục đích ban đầu của cậu ta, nhưng lúc nãy nói hơi nhiều, vừa vào cửa đã hung hăng đả kích 4 người.

Phương Bình nhìn Ngô Chí Hào, Ngô Chí Hào thì nhìn Trương Hạo, vừa định từ chối, Trương Hạo đã hung dữ nói: "Ăn, đi ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!

Hai tên nhóc này, vừa tới liền đả kích chúng ta, nhất định phải dốc sức ăn của bọn họ một bữa!"

Trương Hạo chậm rãi đi tới, bầu không khí cũng không còn lúng túng nữa, mọi người cười ha hả kéo lấy anh em nhà họ Đàm cùng đi ra cửa.

Về hai anh em Đàm Hạo, hai người một gian phòng, Phương Bình thật không có suy nghĩ gì.

Ba người ta chính là lãnh đạo dẫn đội, cho hai con trai ở chung một phòng có quá đáng không?

Không quá đáng!

Không hề quá đáng!

Đổi thành Phương Bình ở vị trí đó, cũng sẽ làm như vậy, cùng lắm thì mình bỏ tiền là được.

Tất cả không cam lòng, ghen ghét cũng là việc không cần thiết, đây mới là xã hội.

...

Ở bên ngoài cơm nước xong xuôi, lúc thanh toán, Đàm Hạo biểu lộ vẻ mặt hơi đau đớn, càng làm cho mọi người cảm thấy thoải mái.

Đợi anh em nhà họ Đàm rời đi rồi, Trương Hạo bỗng nhiên nói: "Thực ra anh em Đàm hạo cũng không tệ.

Hôm nay nếu không phải vì tớ, bọn họ căn bản không cần thiết cố ý xoa dịu không khí."

Đằng sau việc anh em Đàm Hạo vừa mời khách, vừa cố ý giả bộ như đau lòng, thậm chí bao gồm cả việc gian phòng, bên trong đều có ý xoa dịu không khí.

Đại khái là trước đó thật không ngờ tới, vấn đề 112 cal, sẽ ảnh hưởng đến ai.

Cũng khó trách bọn họ coi nhẹ, anh em bọn họ, Phương Bình, Ngô Chí Hào, Dương Kiến, có ai khí huyết không từ 112 cal trở lên.

Mọi người đều cùng loại người, trước đó vừa vào cửa liền nói chuyện này, xem như lời dạo đầu thôi.

Kết quả lại đả kích Trương Hạo, lại thấy quan hệ giữa Trương Hạo và bọn Phương Bình không tệ, nên mới có chuyện về sau.

Nói xong, Trương Hạo lại tự giễu: "Thực ra tớ đã sớm hiểu rõ, xã hội vốn không công bằng như thế!

Không thành võ giả, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý trở thành người theo sau người khác!

Các cậu yên tâm, chút chuyện nhỏ này không thể làm tớ gục ngã, chờ lên đại học, tớ sẽ nghĩ cách bắt đầu kiếm tiền.

Thêm gia đình trợ giúp, qua hai năm tớ sẽ lại vào lớp huấn luyện võ đạo.

Nói không chừng, tớ còn thành võ giả sớm hơn các cậu!"

Ngô Chí Hào lập tức cười: "Nói không chừng, đúng là như vậy, đã sớm nghe người ta nói, sinh viên Võ Đại, không ít sinh viên năm tư cũng không thành võ giả.

Cậu nếu như chưa tốt nghiệp đại học đã thành võ giả rồi, thì còn giỏi hơn sinh viên Võ Đại rồi!"

Dương Kiến bên cạnh cũng cười ngây ngô: "Dù sao, tớ mặc kệ thi đậu hay không thi không đậu Võ Đại, sau này chắc chắn không từ bỏ võ đạo.

Dù trở thành võ giả muộn một chút cũng không sao."

"..."

Mấy người nói vài câu, Phương Bình cũng không chen vào.

Nhưng biểu hiện của Trương Hạo, càng làm cho Phương Bình nhận thức rõ, thi khoa võ là cá chép vượt Long Môn, là cá chép vượt Long Môn chân chính.

Ở trong đó, không thiếu được một chút mùi vị tàn khốc.

Hôm nay vẫn tốt, ngày mồng 3, tiêu chuẩn kiểm tra sức khoẻ kết quả được công bố, không biết sẽ có bao nhiêu học sinh bị đả kích mất đi ý chí chiến đấu và lòng tin.

Rất nhiều người vì thi võ khoa chuẩn bị thật nhiều năm!

Có gia đình táng gia bại sản, chỉ vì cung cấp cho con cái thi khoa võ.

Có gia đình nợ nần chồng chất, chỉ hi vọng một khi con cái hóa rồng, từ đó đổi đời.

Nhưng mấy ngày sau, không biết sẽ có bao nhiêu gia đình vỡ mộng.

Phương Bình thậm chí có thể tưởng tượng, hàng năm, khi thi khoa võ kết thúc, e là thật có không ít người trong lúc tuyệt vọng mà làm ra những việc không lý trí.

"Khoa võ..."

Trong lòng Phương Bình thì thào một tiếng, chính phủ quá ưu đãi đối với võ giả rồi!

Ưu đãi này, dù biết những người này đều là không phải người, cũng khiến người ta suy nghĩ, tại sao?

Công bằng ư?

Thật ra là quá không công bằng rồi, dù cho một võ giả có thể gánh vác được việc của mười người, một trăm người.

Nhưng dù sao võ giả cũng là số ít, trong xã hội, người bình thường vẫn chiếm đa số.

Loại đãi ngộ này rõ ràng vô cùng khác biệt, địa vị xã hội quá chênh lệch rồi.

Trong đầu, lại không khỏi nhớ tới lời trước kia Vương Kim Dương thuận miệng nói:

"Thế giới này, có nỗ lực mới có hồi báo, bất kỳ thứ gì cũng không thể vô duyên vô cớ có được.

Bọn họ cảm thấy không cam tâm, cảm thấy không công bằng, thật tình không biết, cường giả cũng cảm thấy không công bằng!"

Lời nói trong lúc vô tình của lão Vương, lần nữa khiến Phương Bình rơi vào trầm tư.

Lời này, thế nhưng vô cùng sâu sắc.

Đáng tiếc, nguồn tin tức quá ít, nhất thời Phương Bình cũng không có manh mối.

...

Không cần suy nghĩ những việc này, chờ vào được Võ Đại rồi, có lẽ mọi việc sẽ rõ ràng.

Phương Bình chưa từng cảm thấy, mình thông minh hơn người của toàn thế giới.

Võ giả có địa vị xã hội như bây giờ, tất nhiên có lý do riêng.

Nhà cầm quyền đều không phải là kẻ ngu, bọn họ hiển nhiên cân nhắc nhiều hơn mình.

Đừng ở đây lo việc không đâu, việc cấp bách vẫn là kiểm tra sức khoẻ ngày mai.

Buổi chiều, Phương Bình không ra ngoài.

Những người khác cũng đều giữ yên lặng, không rèn luyện, đều nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thi khoa võ ngày mai.

Khách sạn lớn như vậy, mấy nghìn học sinh, đa số đều duy trì trạng thái này, bên trong khách sạn trái lại rất yên tĩnh.

...

Ban đêm.

Vì là phòng 4 người, Phương Bình không tu luyện Rèn Luyện Pháp, nhân dịp nhàn rỗi luyện đứng tấn một lúc.

Lúc nghỉ ngơi, mấy người kéo hai chiếc giường lại cùng một chỗ, xem như ngủ chung giường.

Khó có được kiểu trải nghiệm này, ngoại trừ Phương Bình từng trải nghiệm việc này, những người khác đều là học sinh cấp ba, còn chưa trải qua đãi ngộ ký túc xá đại học.

Đêm nay, Phương Bình không nói nhiều, mà mấy người khác tán gẫu rất lâu.

...

Ngày mùng 1 tháng 5.

Mới vừa buổi sáng, bầu không khí đã rất căng thẳng.

Bên ngoài phòng, các học sinh đi tới đi lui, có giáo viên bắt đầu gõ cửa lần lượt từng phòng.

"Tất cả dậy mau, xuống dưới tập trung!"

"Lấy thẻ căn cước, chuẩn bị khảo chứng!"

"Chuẩn bị thuốc, bây giờ bắt đầu uống!"

"..."

Cùng với tiếng hô, các học sinh bắt đầu lục tục xuống lầu.

Mấy người Phương Bình cũng đã sớm thức dậy, không đợi giáo viên đến gõ cửa, mấy người bọn họ đã ra khỏi phòng.

Mấy người vừa ra cửa, liền loáng thoáng nghe được có người khóc thút thít: "Tớ bị ốm rồi, khí huyết giảm rất nhiều..."

"Ba, mẹ, con có lỗi với hai người..."

Tiếng khóc từ xa truyền đến, đã có giáo viên bắt đầu đến trấn an.

Trước khi kiểm tra sức khoẻ đột nhiên sinh bệnh, đối với thí sinh khoa võ mà nói, là đả kích lớn nhất.

Người một khi sinh bệnh, khí huyết giảm, vốn đang vật lộn trên ranh giới tiêu chuẩn.

Lúc này, một lần sinh bệnh, dường như triệt để cắt đứt hy vọng của thí sinh rồi.

Cái này còn tàn khốc hơn kỳ thi đại học, thí sinh khoa võ, lãng phí quá lớn!

Chậm trễ một năm, có gia đình vốn khó khăn, căn bản không thể chèo chống học lại, chỉ có thể chọn từ bỏ.

Mấy người nghe trong lòng buồn bã, Ngô Chí Hào khẽ thở dài: "Lúc này sinh bệnh... Thật đúng là..."

Cậu ta cũng không biết nói như thế nào, ngoại trừ đồng tình, cũng không có cách nào khác.

Mệnh lệnh tập hợp vẫn không ngừng truyền đến, mấy người quay đầu liếc nhìn, tiếng khóc vẫn không dừng lại.

Lúc này, bọn họ cũng không buồn đi xem xét tình huống, cùng đi theo những người khác xuống lầu.



Dưới lầu.

Cùng với học sinh xuống lầu, mỗi giáo viên cầm loa hô tới tấp.

"Nhất Trung, đến bên này xếp hàng!"

"Nhị Trung đến bên này!"

"Ngũ Trung tập hợp!"

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc