TOÀN CẦU CAO VÕ

Phương Bình hơi ngơ ngác, lẩm bẩm nói: "Cao thủ?"

Lúc này, trong đầu Phương Bình không tự chủ hiện ra bóng người của Vương Kim Dương, nếu nói là cao thủ, vậy người duy nhất mình biết chỉ có Vương Kim Dương mà thôi.

Nhưng anh ấy đã rời khỏi Dương Thành rồi. Cho dù chưa đi chăng nữa, mình cũng không có mặt mũi nào đi tìm người ta nhờ hỗ trợ.

Não bộ bắt đầu căng ra, cuối cùng, Phương Bình chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng người đó không nhắm vào mình, không phải tìm mình!

Nhưng mà… nếu không tìm mình, thì ổng thuê nhà ngay phía trên nhà mình làm gì?

Rõ ràng chính là tìm mình!

Phương Bình oán hận cắn răng, về nhà quan sát thêm một chút, nếu thẹc sự là võ giả, vậy chắc chắn 100% đến tìm mình!

Muốn sống yên ổn thì phải chuẩn bị cho tình huống hiểm nguy trước.

Phương Bình cũng không cảm thấy mình suy nghĩ nhiều có gì sai, mạng là mạng của mình.

Suy nghĩ nhiều, dù là tự mình doạ mình, vẫn đỡ hơn chuyện ném mạng nhỏ của mình vào tay người khác.

Nếu như ngu ngốc không coi đó là chuyện lớn, đó mới thực sự là ngu xuẩn, sau có chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Tốt nhất là đối phương không có ác ý.

Nếu có ác ý, mình cũng đã chuẩn bị, ít ra cũng mạnh hơn chuyện không hề chuẩn bị.

Thực ra, theo cách nghĩ của Phương Bình, để xác định xem đối phương có ác ý hay không rất đơn giản.

Nếu đối phương thực sự là võ giả, vậy độ ác ý sẽ rất cao!

Bây giờ không phải thời xưa, võ giả bây giờ là giai cấp đặc thù trong xã hội.

Chuyện ẩn cư chắc chắn không có.

Hơn nữa, ai lại bị ấm đầu mà thuê một căn nhà ở tiểu khu cũ kỹ để ẩn cư?

Cho nên, chỉ cần xác định đối phương có phải là võ giả hay không thì có thể đại khái đoán ra vài thứ.

Cho dù có đoán sai thì sao?

...

Mạnh mẽ trấn an bản thân, lúc trước do trong lòng hoảng loạn nên cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, Phương Bình cảm giác nguy hiểm trước mắt không lớn.

Nếu đối phương thật sự có ý định muốn làm gì mình, cũng phải quan sát mình trước.

Nếu không, cũng không cần phải thuê phòng.

Cậu chỉ là một học sinh phổ thông, một võ giả muốn đánh chết cậu còn chẳng phải là chuyện quá dễ dàng hay sao.

Nếu tạm thời không nguy hiểm, vậy có thể thử thăm dò thâ phận của đối phương một chút.

Chỉ dựa vào bọc bánh bao kia cũng không đủ chứng minh điều gì, cũng không phải không có người bình thường ăn nhiều như vậy.

Cả một ngày, Phương Bình đều suy nghĩ lên kế hoạch, có lúc sẽ quanh co lòng vòng hỏi thăm đám người Ngô Chí Hào.

Đến chiều, gần tan học, trong lòng Phương Bình đại khái cũng có suy tính rồi.

Tuy rằng cậu không phải võ giả, nhưng cũng không thực sự là thanh niên chỉ mới mười mấy tuổi. Là một người gần 30 tuổi, tâm lý ít nhất cũng vững hơn những học sinh cấp ba này nhiều.



Tiểu khu Cảnh Hồ Viên.

Vừa tan học, Phương Bình vội vã chạy về nhà.

Hôm nay không tan học sớm, Phương Viên đã về nhà trước cậu, mẹ cậu vẫn đang bận rộn dưới bếp.

Vừa vào trong nhà, Phương Bình đầu tiên bước vào phòng vệ sinh, sau đó lại đi ra sân sau.

Phương Viên đang xem TV hơi kinh ngạc, ông anh mình đổi tính rồi?

Mấy ngày nay, Phương Bình chỉ cần nhìn thấy con bé, chuyện cậu làm nhiều nhất chính là bước tới nhéo má con bé.

Hôm nay con bé cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, kết quả, Phương Bình về nhà, lại chạy đằng đông, đi đằng tây, không thèm nhìn con bé.

Chờ Phương Bình đi ngược vào phòng khách, Phương Viên kỳ quái hỏi: “Phương Bình, anh tìm gì vậy? Quăng tiền đâu mất rồi à?”

Phương Bình cười ha hả nói: "Anh đây nghèo kiết xác, làm gì có tiền mà quăng đi?”

Nói xong, Phương Bình hơi lớn giọng nói: “Mẹ, chú gì đó ở trên lầu có nhà không mẹ?”

"Làm sao thế?"

Lý Ngọc Anh trong bếp thấy kỳ quái nên hỏi một câu, con trai mình hôm nay hỏi thăm người ở trọ trên lầu làm gì?

“Con vừa mới ở trong nhà vệ sinh, trên trần nhà mình hình như bị rỉ nước, đừng nói là do chú kia mới tới, lúc tắm rửa không để ý nên nhà mình mới bị dột vậy chứ?"

"Có sao?"

Lý Ngọc Anh thực sự không để ý chuyện này, thuận miệng nói: "Không nghiêm trọng là được, khu nhà cũ nào cũng vậy mà…"

"Nhưng cũng phải nhắc chú ấy để ý một chút, chú trên lầu có nhà thì con lên chào hỏi một tiếng.

Chú ấy mới tới, chắc là cũng không biết chuyện này đâu."

Nghe con trai nói vậy, Lý Ngọc Anh cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Chắc là ở nhà, hồi chiều đi làm về mẹ còn thấy chú ấy đi mua đồ về, sau đó cũng không nghe tiếng cửa mở nữa."

Lầu trên lầu dưới cách âm không được tốt, tiếng mở cửa đóng cửa hoặc tiếng động to một chút đều có thể nghe thấy.

Phương Bình cũng không tiếp tục hỏi nhiều nữa, bước ra ngoài cửa chuẩn bị đi lên lầu tìm người.

Phương Viên thấy cậu ta thật sự muốn đi lên chào hỏi, cảm thấy không còn lời nào để nói, Phương Bình trước giờ thường chẳng quan tâm tới những chuyện này, càng này càng kỳ lạ.

...

Lầu hai.

Phương Bình hít nhẹ một hơi, ép mình phải bình tĩnh lại.

Đưa tay gõ gõ cửa chống trộm.

Bên trong rất yên tĩnh, dường như chẳng có ai ở nhà.

Phương Bình không bỏ cuộc, gõ cửa lần hai, mở miệng hỏi: "Xin chào, có ai ở nhà không ạ?"

"Con ở nhà dưới lầu, có ai ở nhà không ạ?"

"..."

Gõ cửa vài lần, cửa chống trộm bên trong được mở ra, Hoàng Bân khẽ cau mày, nhưng ông ta nhanh chóng nở nụ cười thật thà nói: "Mới rồi không nghe thấy, cậu là…"

"Con chào chú, con ở dưới lầu, hôm qua con có nghe mẹ nói rằng nhà dì Trần có người thuê rồi..."

Phương Bình đơn giản giải thích vài câu, rồi ngại ngùng nói: "Chú à, chuyện là vầy, khu nhà này của chúng ta hơi cũ rồi, đường ống nước cũng cũ lắm rồi, hơn nữa, trước đó dì Trần khi sửa sang lại nhà vệ sinh cũng không chú ý đến việc chống thấm nước.

Con ở dưới nhà hồi nãy có thấy hình như nhà vệ sinh của nhà con bị thấm nước xuống rồi.

Chắc là chú cũng không biết chuyện này, cho nên con lên đây muốn xem thử một chút…"

Lông mày Hoàng Bân khẽ nhíu lại. Việc này ngày hôm qua bà chủ nhà cũng có nhắc nhở rồi, tối hôm qua lúc tắm rửa mình cũng không để ý lắm, nên bây giờ thằng nhóc này tới hỏi tội mình?

Nhưng cũng chỉ là việc nhỏ, Hoàng Bân cũng không muốn làm lớn chuyện kẻo lại rước họa vào thân.

Nghe vậy, ông ta vội vã cười nói: "Thật xin lỗi, chú mới tới, cũng không rõ chuyện này lắm, lần sau sẽ chú ý hơn."

"Không có gì ạ, cũng là vấn đề của tiểu khu cũ thôi."

Trong lúc Phương Bình nói chuyện, thấy người này cũng không mở cửa ra, lại nói: "Chú ơi, chú xem có tiện cho con vào nhà kiểm tra ống nước nhà vệ sinh của chú có được không?

Nhiều khi cũng không phải là do chú bất cẩn, mà là do đường ống nước bị rò rỉ đó.

Nếu mà do đường ống nước bị rò rỉ thì mất công phải gọi thợ tới sửa, nếu không để qua mấy ngày nữa, nhà cửa bị thấm nước hết."

Hoàng Bân hơi nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu nói: "Được, con vào xem đi, nếu là do đường ống bên nhà chú, chú gọi thợ tới sửa cũng được."

"Vậy, làm phiền chú rồi."

Phương Bình khách sáo đáp một câu, Hoàng Bân cũng mở cửa chống trộm ra, để Phương Bình đi vào nhà.

Phương Bình tùy ý nhìn lướt qua trong phòng, thực ra trước đây cậu đã từng tới nhà này. Hồi dì Trần còn ở đây, có đôi khi cậu cũng lên đây chơi. Căn nhà này bây giờ cũng không khác lắm so với trong ấn tượng của cậu, Hoàng Bân mới tới đây ngày hôm qua, e là cũng không kịp thay đổi cái gì.

Đơn giản nhìn lướt qua một cái, thấy rèm cửa sổ được kéo che một nửa, Phương Bình cũng không nói gì.

Một người đàn ông ở nhà một mình, ban ngày ban mặt mà còn kéo rèm cửa sổ che chi một nửa, rõ ràng có gì đó không bình thường.

Không quan tâm quá nhiều, Phương Bình tươi cười đi về phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói: "Chú ơi, chú đi làm về sớm vậy, ban đầu con còn tưởng là chú không có nhà nữa đó."

Hoàng Bân giải thích qua loa: "Không phải đi làm về sớm, chú mới tới Dương Thành thôi, đang tìm việc làm, vẫn chưa chính thức đi làm."

Mấy ngày này hắn đều đang làm tổ ở đây, số lần ra khỏi cửa cũng không nhiều, đương nhiên không thể nói là vừa đi làm về.

"Hả, vậy chú làm gì? Ba con đi làm bên xưởng gốm ở ngoại thành, cũng đã làm được nhiều năm rồi, gần đây xưởng gốm cũng đang tuyển thêm người, hay là để con nói ba con…"

"Không cần, không cần, chú cũng gần tìm được việc làm rồi, không dám làm phiền gia đình con."

Hoàng Bân đã có chút không kiên nhẫn, thằng nhóc này quả thực là nhiều chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc