TOÀN CẦU CAO VÕ

Dù vị thiên tài của Nhất trung Thụy Dương kiểm tra đo lường ra khí huyết 132 cal, Kim Khắc Minh cũng không hề lên tiếng.

Thời gian trôi qua.

Bỗng nhiên, Đàm Chấn Bình khẽ nhắc: "Giám đốc, Đến Phương bình rồi!"

Kim Khắc Minh vẫn luôn chú ý, tất nhiên cũng nhìn thấy, híp mắt nhìn chằm chằm số liệu phản hồi của máy tính và video giám sát cabin khí huyết số 06, mắt còn không muốn chớp.

Cabin khí huyết số 06.

Phương Bình vừa tiến vào, đã cảm thấy hơi quá mức nhỏ hẹp, có vẻ hơi chật chội.

Đánh giá trên dưới một chút, Phương Bình cũng nhìn thấy camera giám sát.

Nghĩ một chút, Phương Bình bỗng nhiên móc từ trong túi ra một viên thuốc, dùng bàn tay hơi che đi, một ngụm nuốt thuốc vào!

Cậu ta nuốt không phải 3 viên Khí Huyết Đan cấp một kia, mà là viên Khí Huyết Đan bình thường Đàm Chấn Bình cho lúc trước.

Trước đó cậu ta nói mình kém một chút mới có thể đạt tới cao nhất, hiện trường lại có giám sát, bên ngoài trung tâm kiểm tra sức khoẻ cũng có.

Nếu sau đó vị cục trưởng kia xem xét giám sát, thấy cậu ta không uống thuốc, vậy không phải rõ ràng là đang gạt người sao?

Dù vẫn chưa đạt được mục đích, nhưng Phương Bình hiểu rõ suy nghĩ những vị lãnh đạo này, cuối cùng sẽ có chút không vui.

Hiện tại tiêu hao một viên Khí Huyết Đan bình thường, đối phương dù biết không phải là cấp một, cũng sẽ thấy thoải mái hơn nhiều, ít nhất Phương Bình quan tâm đến mặt mũi họ.

Thuốc vừa vào bụng, Phương Bình rất nhanh liền cảm nhận được một lực huyết khí từ dạ dày bắt đầu lan ra.

"Cảm giác này..." Mắt Phương Bình bỗng nhiên sáng lên, "Lực khí huyết này có chút không giống!"

Trong thuốc ẩn chứa lực khí huyết, rõ ràng tương tự Rèn Luyện Pháp sau khi cô đọng.

Nói cách khác, lực khí huyết trong thuốc cô đọng hơn do hệ thống cung cấp, không cần chiết xuất lại.

"Chẳng trách..."

Phương Bình đăm chiêu, lực khí huyết do hệ thống cung cấp hơi yếu, đột phá cổ bình không thật hữu hiệu.

Biết đâu bản thân có thể bằng uống thuốc mà đột phá khí huyết 150 cal!

Không nghĩ nhiều, Phương Bình chờ một lát, đột nhiên, hét lên một tiếng lớn, khí huyết toàn thân bắt đầu bộc phát!

...

Trong phòng điều khiển.

Kim Khắc Minh nắm chặt nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn con số không ngừng lấp lóe, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

5 giây sau, nắm đấm Kim Khắc Minh bỗng nhiên vung lên, thậm chí không khí truyền ra từng tiếng nổ đùng đoàng.

"Tốt!"

"Giám đốc Kim!" Mấy người bên cạnh hắn bỗng nhiên đứng dậy, người tổ giám sát cau mày nói: "Kìm chế một chút!"

Kim Khắc Minh là võ giả cấp ba, nếu không kìm chế mà bộc phát toàn lực, có thể phá hủy phòng điều khiển.

Kim Khắc Minh liền vội vàng gật đầu, khuôn mặt đều là ý cười và thư giãn, lúc này đâu còn để ý tới việc bị người ta quát.

"149 cal!"

"Đúng là chuẩn võ giả cao nhất!"

"Phương Bình, rất được, thật không tồi!"

"..."

Kim Khắc Minh hận không thể ngửa mặt lên trời cười to, lão tử không cần đi địa quật nữa rồi!

Mà những người khác cũng hơi kinh ngạc, nhân viên công tác phụ trách chuyển số liệu máy tính lẩm bẩm: "Vừa nãy giống như có xu thế nhảy lên 150 cal..."

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn dừng lại ở "149 cal", chứng minh Phương Bình cũng chưa thật sự đột phá cao nhất!

Một khi đạt tới khí huyết 150 cal, thì không thể nói chuẩn võ giả nữa, loại người này, chính là một nửa võ giả, chỉ kém một lần đột phá mà thôi.



Bên ngoài trung tâm kiểm tra sức khoẻ.

Lúc này, không ít học sinh đã kiểm tra đo lường xong vẫn không rời đi.

Phương Bình đi ra, Ngô Chí Hào vội tiến lên phía trước nói: "Thế nào rồi?"

"Ai biết được, chúng ta còn chưa nhìn thấy kết quả."

"Điều này cũng đúng..."

Ngô Chí Hào hơi căng thẳng, thấp thỏm nói: "Còn phải đợi tới ngày kia mới biết được, tớ cũng căng thẳng chết rồi."

Phương Bình không quản cậu ta, nhìn chung quanh một lượt mới nói: "Bọn Trương Hạo đâu rồi?"

"Về khách sạn trước rồi.."

Ngô Chí Hào khẽ thở dài: "Bọn Trương Hạo đại khái không qua được, hơi buồn bã..."

Phương Bình không nói gì, đổi lại nếu việc này xảy ra đối với mình, cũng sẽ buồn thôi.

Tán gẫu vài câu, Phương Bình vừa định rời đi, sau lưng bỗng nhiên có người gọi: "Học sinh Phương Bình!"

Phương Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đàm Chấn Bình cất bước đi tới.

...

Một lát sau.

Tại một chỗ hẻo lánh.

Đàm Chấn Bình cười nói: "Cháu thật bản lĩnh, không sợ đi thẳng rồi, sau này không có tiền à?"

Phương Bình lơ đễnh nói: "Làm sao có thể, đại nhân vật như giám đốc Kim, lại có thể thiếu thiếu cháu chút tiền ấy sao?

Huống chi, chú Đàm vẫn còn đây, cháu đương nhiên không cần lo lắng rồi."

"Tên nhóc nhà cháu... thú vị..."

Đàm Chấn Bình bật cười, sau đó vừa cười chế nhạo: "Xem ra cháu đối với việc mình đạt tiêu chuẩn cao nhất, không hề bất ngờ nhỉ?"

Phương Bình cười khan: "Sao có thể, vẫn rất bất ngờ, cháu không ngờ cháu có thể đạt tới 149 cal..."

"Ha ha ha..."

Đàm Chấn Bình lập tức cười to, thằng nhóc này, căn bản không chuẩn bị nói dối.

Nhìn dáng vẻ Phương Bình thì biết, cậu ta căn bản không bất ngờ việc khí huyết của mình đạt tới 149 cal, tự tin như vậy, chứng minh bản thân cậu ta đã đạt đến cao nhất.

Nghĩ đến điều này, Đàm Chấn Bình hơi cảm khái nói: "Hậu sinh khả uý!"

"Về phần việc tiếp sau, chú sẽ xử lý, giám đốc Kim không tiện ra mặt."

"Được, việc này phiền chú Đàm."

Phương Bình nói, lại móc từ trong túi ra một bình thuốc, chính là bình thuốc Khí Huyết Đan giả bình thường trước đó.

"Chú Đàm, đây là của chú."

Đàm Chấn Bình liếc nhìn cậu ta, cười cười nói: "Ra tay cũng không keo kiệt, không hối hận chứ?"

"Sao có thể, nếu không nhờ chú Đàm, cháu cái gì cũng không lấy được, đây là việc nên làm"

Đàm Chấn Bình lần nữa nở nụ cười, cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy bình thuốc.

Thời điểm nên khiêm nhường thì khiêm nhường, nên giả dối thì giả dối, không nên giả dối thì cũng không cần phải giả dối.

Hai người lại tán gẫu vài câu, Phương Bình thấy Ngô Chí Hào cách đó không xa đang nhìn mình, suy nghĩ một chút hỏi: "Chú Đàm, chú có biết khí huyết của bọn Ngô Chí Hào không?"

"Ngô Chí Hào..."

Đàm Chấn Bình vừa nãy nhìn thời gian rất lâu, vẫn rất ấn tượng đối với Ngô Chí Hào, đây học sinh đầu tiên được tra ra khí huyết đạt tới 120 cal.

"Cũng không tệ lắm, 120 cal, ranh giới tiêu chuẩn Võ Đại cũng không thành vấn đề."

"120 cal?" Phương Bình hơi bất ngờ: "Rất cao, chú Đàm, có thể nói cho cháu về những người khác một chút không?"

"Cháu còn quan tâm những người này?"

Đàm Chấn Bình cười ha hả nói: "Quá nhiều người, chú cũng không nhớ được mấy người.

Nhất Trung: Chu Bân 128 cal, Trần Kiệt 122 cal, Ngô Chí Hào 120 cal...

Tổng thể mà nói, năm nay Dương Thành biểu hiện rất tốt, Nhất Trung có 6 người 120 cal trở lên.

Nhị Trung có 1 người, trường phổ thông trung học dưới Hương Trấn có 1 người...

Tổng cộng 8 người khí huyết 120 cal trở lên!"

Dương Thành tổng cộng có 8 học sinh khí huyết 120 cal trở lên, không thể không nói, thành tích này nằm ngoài dự đoán của Đàm Chấn Bình.

Đương nhiên, trong đó Phương Bình là bất ngờ.

Mà thằng nhóc Ngô Chí Hào này thật ra cũng là bất ngờ.

Hơn nữa, bây giờ khí huyết năm sau cao hơn năm trước, lúc này mới dẫn đến có 8 người.

"120 cal trở lên, Võ Đại không có vấn đề.

Thấp hơn 120 cal, năm nay thật không dễ dàng.

Nhưng năm nay Nam Giang Võ Đại có thể sẽ tuyển thêm một ít học sinh, 116-119 cal đều có hi vọng."

Đàm Chấn Bình cũng không để ý nhiều, cùng Phương Bình nói vài lời, tiện thể phân tích: "Còn phải xem tình hình, mặt khác nếu kỳ thi văn hóa thi tốt, cũng sẽ có ưu đãi.

Khí huyết đạt 116 cal trở lên, nếu thành tích kỳ thi văn hóa tốt, được gọi vào Võ Đại cũng không kỳ lạ."

"Năm nay Dương Thành, có thể lên Võ Đại, có thể sẽ hơn 10 người."

Đàm Chấn Bình vui vẻ nói: "Nhiều hơn hẳn năm trước, vượt quá dự liệu của chú."

Năm ngoái Dương Thành mới thi 9 người, năm nay nhiều hơn năm trước, Dù giám đốc Kim hình như không hài lòng lắm, nhưng có tiến bộ là tốt rồi.

Về phần những khu huyện An Bình, nhìn thái đội giám đốc Kim, khả năng gặp xui xẻo rồi.

Đương nhiên, những việc này và bọn Phương Bình không có quan hệ gì.

Hai người lại nói vài câu, Phương Bình thấy Đàm Chấn Bình giơ tay xem giờ, lập tức nói: "Chú Đàm, vậy cháu không quấy rầy nữa, cháu về trước đây."

"Được, đợi xử lý xong chuyện của giám đốc Kim, chú lại tìm cháu."

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc