TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 20: Rình mò rồi bị tóm ?
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Phương Nghị Thiên khẽ nhướng chân mày, cũng không nhận ra ba nhân vật này. Bỗng nhiên hai chân gã ra sức đạp mạnh lên mặt đất, bất động như núi rồi lại chuyển động điên cuồng, trong khoảnh khắc, thân hình gã mạnh mẽ bổ nhào tới, tựa như một con mãnh hổ đang thời kì động dục nhưng lại không có cách nào phát tiết, còn ba thiếu niên này tựa như ba con cọp cái để cho gã phát tiết.
Giữa nửa đường, Phương Nghị Thiên đột nhiên phi thân nhảy lên, chân phải giống như một cái chày gỗ thô chắc, hung hăng nện tới bộ ngực của thiếu niên xăm hình mãnh hổ.
Ánh đèn bốn phía chỉ có một màu u ám, Phương Nghị Thiên thế tới như vũ bão, đợi đến khi Thanh Hổ phát hiện ra thế tới hung mãnh đó của Phương Nghị Thiên thì cũng đã muộn, hắn chỉ đành cố sức giơ hai tay lên ngăn cản, hắn chẳng muốn vì nhiệm vụ mà mất đi khuôn mặt đẹp đẽ vốn là dựa vào đó mà sống
"Rắc rắc"
Chân phải Phương Nghị Thiên đã sút trúng cánh tay hắn, tựa như sao chổi Halley lao vào địa cầu, sức mạnh truyền ra từ cái chân phải hung bạo điên cuồng trong nháy mắt khiến Thanh Hổ bị đẩy lui ba bốn mét. Một tiếng giòn tan vang lên, xương tay đã lìa, nhưng điều đáng được ăn mừng chính là gương mặt dầu sao cũng được bảo toàn. Bất quá từng hồi từng trận tê nhức làm cho Thanh Hổ đau đớn thở hắt ra, đã đau nhức nhưng cũng đồng thời cảm thấy thật thất vọng, mình thậm chí ngay cả một chiêu của người ta cũng đỡ không nổi, sức mạnh của cước kia tuyệt đối là mình không thể theo kịp.
Không đợi cơ thể hạ thấp, Phương Nghị Thương mượn lực phản chấn, từ trên không trung mạnh mẽ chuyển mình, ở trên không trung gã như con quay xoay tròn một vòng, chân trái nặng nề hướng tới mé đầu của một thiếu niên khác.

"Nhanh quá"
Hắc Xà sắc mặt đại biến, mắt thấy một cước kia nhất định quất trúng đầu mình, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, hắn thoáng một cái đột nhiên gập thân, chỉ thấy một cái chân uy mãnh vô cùng lướt vèo qua, cũng không chờ cho hắn kịp nghỉ ngơi, thân ảnh quỷ dị của Phương Nghị Thiên thêm một lần nữa lại vặn mình trên không, tựa như được buộc bởi dây thép, thời gian như ngừng lại.
Hắc Xà hẵng chưa kịp cảm thán lẫn tìm tòi sâu xa về cái thân thủ kinh người của Phương Nghị Thiên, dưới ánh đèn u ám, đã gặp phải một đạo bóng đen, từ xa nhanh chóng tiến gần quét tới, quá ư kinh hãi, hắn vội vàng đưa tay đan chéo vào nhau bảo vệ gương mặt, nhưng vẫn như cũ bị lực công kích chấn động của Phương Nghị Thiên đẩy mạnh về phía sau lăn lộn mấy vòng. Nền đất xi-măng lạnh lẽo cộng với thân thủ kinh người đó của Phương Nghị Thiên làm cho lòng hắn khẽ run rẩy.
Lúc này, Hôi Ưng đang lén lén lút lút luồn ra phía sau Phương Nghị Thiên, hướng lưng gã khua ra một quyền thật mạnh. Lúc Phương Nghị Thiên hạ xuống đất bèn xoay chân tung một cước, trong đêm tối chỉ thấy một đạo bóng chân phi tới, Hôi Ưng nhất thời kinh ngạc, thật may thân thủ hắn cũng đủ nhạy bén, vội vàng thu quyền, xoay mình trên không, mới tránh khỏi được cú đá ẩn chứa đầy nguy hiểm của Phương Nghị Thiên.
"Nguy hiểm thật"
Hôi Ưng âm thầm thở hắt ra một hơi, mới vừa rồi chỉ cần chậm chân một chút, nhất định là đã dính đòn, bộ âu phục Metersbonwe (1) này hẳn chả còn nguyên vẹn. Chỉ là khi tinh thần hắn phục hồi lại, cái lúc mà hắn phát hiện ra bộ âu phục hàng hiệu của mình không bị làm sao cũng chính là lúc bóng dáng Phương Nghị Thiên biến mất.
- Để hắn chạy?
Lão già đột nhiên xuất hiện bên cạnh ba gã thiếu niên, chân mày nhăn lại.
- Các ngươi không sao chứ?
- Thật xin lỗi, Trần bá
Thanh Hổ trên mặt có chút xấu hổ, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ thằng cha kia chẳng có quái gì là không thể chạy trốn , lúc giao chiến hầu như không có lấy một chút tiếng động, đến khi kẻ đó chạy hắn mới phát hiện, gã là loại người gì a?

Thói đời giờ là như vậy, tâm tư trong bụng chẳng ai giống ai, đến như thằng ăn mày cũng phải bôi bôi trát trát hàng tá đống bùn lên trên mặt mới có thể ra ngoài "công tác", huống chi là cuộc sống của những kẻ luyện võ tại Phong Hải thị, với mấy người da mặt chỉ dày bình thường thì tuyệt đối nhìn không ra suy nghĩ thực của bọn chúng.
- Các ngươi đấu không lại cũng rất bình thường, nếu là ta, thật cũng chẳng dám tin 100% sẽ ngăn cản được.
Lão già nhíu mày nói.
"Ngăn cản được ngươi thì rõ ràng có mà sớm đã toi rồi." Ba người đồng thời thầm nghĩ trong bụng.
Trong đêm tối đen như mực, Phương Nghị Thiên vô cùng lo lắng vội vã chạy tới nhắm phía Sử Hạo bên trong nhà. Hơn mười năm trước Phương Nghị Thiên vì Sử Hạo chi tiền mua một căn nhà với hai gian buồng và một phòng khách. Sử Hạo ở một buồng, bà cụ cùng Sử Thanh ở một buồng, mặc dù không tính là thoải mái, nhưng nếu so với cái chòi gỗ trước kia thì tốt hơn nhiều.
Đang nằm ườn trên giường với tư thế của một con heo đang ngủ, nước dãi nhớt nhát, Sử Hạo đột nhiên bị một trận gõ cửa dồn dập đánh thức, có lẽ dùng từ phá cửa thì chính xác hơn. Sử Hạo lăn lông lốc bò dậy, tiện tay quệt đi đống dớt dãi bầy nhầy trên gương mặt, ngồi trên thành giường, mơ màng một hồi lâu, mí mắt díp xuống, thêm một lần nữa chìm vào giấc ngủ trong tư thế ngồi.
"Thình thình thình....."
Lại một hồi âm thanh phá cửa điếc tai, Sử Hạo thêm lần nữa lại mở mắt, uể oải ra mở cửa, đột nhiên ngoài cửa có một bóng đen ghì lấy cổ hắn. "Xuỳnh" một tiếng, cánh cửa đóng lại.
- Á
sàm sỡ a, ăn cướp a, cứu mạng a, help...me.... (2)

Trong lòng Sử Hạo giật đánh thót một cái, cảm giác buồn ngủ lúc này cũng đã chẳng còn, theo suy đoán của hắn cho rằng nửa đêm hẳn là đụng phải lũ cướp của giết người, hắn một đằng thét lên chói tai, một đằng thầm nghĩ: "Mẹ nó, đây là cướp tiền hay hiếp dâm a, hiếp dâm bố còn có thể chấp nhận được, chứ cướp tiền thì quên mịa đi a"
- Nín
Trong bóng tối, chân mày Phương Nghị Thiên khẽ mất tự nhiên nhảy dựng lên.
Đối với Sử Hạo cái âm thanh này không thể nói là không quen thuộc, trong nháy mắt liền nhận ra là Phương thúc, nhưng vẫn có chút cảnh giác hỏi:
- Phương thúc à, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, thúc đừng quá kích động, có phải hôm qua thúc lại đến hồ bơi làm "mật vụ" rồi phải không?
Sử Hạo đoán, gã thúc này có lẽ do ngắm nhìn ở hồ bơi đến nhập thần, hưng phấn quá mức, chỉ sợ gã kích động thái quá, lại làm ra cái chuyện gì đó đáng tức giận thì hỏng.
- Đừng nói nữa, chỉ cần nghe cho rõ.
Phương Nghị Thiên hô hấp có chút dồn dập, tâm tình dịu đi một chút, mới nói:
- Bây giờ ta không có nhiều thời gian giải thích, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, không được nhắc tới tên ta trước mặt kẻ nào, cũng đừng nói có quen biết với ta, ta phải lập tức rời khỏi chỗ này, hãy nhớ kỹ, lòng người hiểm ác, ngươi phải một mình đối diện với xã hội này, nhất định phải lo học hành cho xong, chuyện gì làm cũng phải theo nguyên tắc, Phương thúc có thể dạy ngươi những gì cũng đã dạy cả, sau này hãy tự săn sóc bản thân mình.
Phương Nghị Thiên nhìn Sử Hạo thật sâu , hồi tưởng lại thời gian quá khứ mười năm qua, gã biết Sử Hạo có lòng tự ái rất mạnh, tâm chí đặc biệt cứng rắn hơn người. Mười năm qua ấy, nó khắc khổ tập luyện không chút nghỉ ngơi, làm cho gã vui mừng chính là năng lực tiếp thu của Sử Hạo khá kinh người, một thân bản lĩnh của gã, nó học được cũng tương đối nhiều, cộng thêm ba liều cường hóa thân thể trong mình nó, thành tựu tương lai nhất định sẽ nằm ngoài dự liệu của mọi người.
- Phương thúc thúc, rốt cuộc là làm sao vậy?
Sử Hạo trong lòng nhất thời bắt đầu có chút bối rối, vội la lên:
- Phương thúc, ngươi có phải ngó nghiêng rình mò ở hồ bơi rồi bị cảnh sát truy nã không, ta sớm đã nói không nên tới đó thường xuyên, giờ thì thật xảy ra chuyện rồi!

- Câm miệng.
Đống thịt trên mặt Phương Nghị Thiên không tự chủ được co quắp lại.
- Hãy nghe ta nói hết, thật ra ngươi là cháu ruột của ta, cha ruột ngươi là khoa học gia ở Phong Hải thị, ngươi vừa mới ra đời không lâu đã bị phụ thân tiến hành cải tạo cường hóa thân thể, tố chất thân thể của ngươi có thể không ngừng phát huy chính là hiệu quả của thuốc cải tạo....
Phương Nghị Thiên lưu loát nói hết một hơi, còn Sử Hạo thì đang nghe mà vẫn mơ mơ màng màng, chung quy điều này thật sự quá mức nghe rợn cả người, hắn vâng vâng dạ dạ rồi lại hỏi:
- Phương thúc, ngươi.... ngươi rốt cục đang nói.... nói cái gì.
- Ngươi bây giờ không hiểu cũng chẳng sao, chỉ cần nhớ kỹ lời ta, sau này nếu có cơ hội, tới Phong Hải thị tìm ta, ta sẽ nói cho ngươi biết rõ hết thảy..... nếu như, ta còn sống....
Phương Nghị Thiên liếc mắt thật sâu nhìn Sử Hạo, dứt khoát xoay người rời đi, khoảng không tĩnh lặng trong phòng, nháy mắt chỉ còn lại cảm giác kinh ngạc bao bọc khắp quanh Sử Hạo.
(1) Nguyên văn: 美特斯邦威 - Một nhãn hiệu thời trang cao cấp của Tung Của, trang chủ: metersbonwe
(2) Nguyên văn: "啊
~ 非礼啊, 抢劫啊, 救命啊, help. . me. . ."
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546


Bình luận

Truyện đang đọc