TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 62 : Chặt một cánh tay.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Bầu trời vẫn còn mưa nhỏ, làm giảm nhiệt độ của Đông Sơn Huyền xuống, mọi người đều mang thêm một lớp áo khoác hoặc áo lạnh, nhưng không khí ở cổng trường lại nóng lên, và làm cho người ta cảm thấy rất áp lực.
Đám người Sử Hạo đan bị đám tiểu đệ của Cẩu Vương vây lấy, cầm đầu chính là A Hoàng, Hoàng Tiểu Suất họ Hoàng, thằng này được người ta gọi là A Hoàng, và được Hoàng Tiểu Suất gọi tới, Sử Hạo mơ hồ đoán được quan hệ giữa chúng rồi, bất quá cái này không quan trọng, quan trọng là hôm nay thoát thân thế nào. Nếu như bình thường bị đám này đánh thì không sao, nhưng hôm nay còn có mấy cô gái xinh đẹp sau lưng nữa, không chừng đám cầm thú này sẽ làm ra chuyện trời thần phẫn nộ thì sao.

Đám người Vương Hoa, Tiền Nhâm Hào đều đã đánh qua với đám này, đây là cái lũ ngày đó tại Tây Môn đuổi theo, bây giờ thấy bọn chúng đột nhiên xuất hiện, cũng biết là không ổn, trong trường học mặc dù cũng có vài anh em, nhưng tình huống bây giờ không có cơ hội đi gọi người.
A Hoàng thấy bộ dáng của Sử Hạo bây giờ, đầu tiên là ngẩn người, chợt cười nói : “Mới lăn lộn trong trường hai ngày mà đã học nhuộm tóc giống người khác, rất sành điệu đấy!”
Thần sắc Vương Hoa rất thản nhiên, nghiêm nghị mà bình thản, đôi mắt không giận mà uy ấy nhìn chằm chằm vào A Hoàng, nói : “Muốn cái gì cứ trực tiếp ra tay”
“Muốn cái gì? Haha, được rồi, tất cả quỳ xuống hô lớn ba tiếng Hoàng gia gia, hôm nay tao có thể coi như không thấy bọn mày”A Hoàng đưa tay vuốt mũi, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo, nói.
Một đám côn đồ bu quanh lại đây, làm cho người xung quanh thấy tò mò, nhưng không ai dám đến gần, mà ông chủ quán ăn cũng đi đốt nhang cúng thần tài thổ địa này nọ, cần khẩu cho bọn họ đừng đánh nhau ở chổ này, làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của mình không nói, còn đập phá bàn ghế này nọ nữa...
“Té con mẹ mày đi chổ khác đi, quỳ xuống hả, phi, mày có chết cũng đừng có mơ”Tiền Nhâm Hào phẫn nộ, trả lời một cách rất mỉa mai.

“Không quỳ cũng được, vậy bọn mày vào bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày đi”A Hoàng lạnh mặt, đấm một cái vào mặt của Tiền Nhâm Hào, “bốp”một cái, Tiền Nhâm Hào lảo đảo lui về sau vài bước, phun ra một ngụm nước miếng và máu, trong trường tung hoành thiên hạ không sợ một ai, bị một đấm này làm cho hắn nổi giận lên, điên cuồng lao lại : “Đis con mẹ...”Chữ mẹ còn chưa ra khỏi miệng, thì nắm đấm đã đến trên mặt A Hoàng, đã có luyện qua vài chiêu trong CLB võ thuật, cộng với thân thể cao lớn nên Tiền Nhâm Hào cũng không dễ đối phó, sức mạnh của cú đấm này đương nhiên không phải chuyện đùa, A Hoàng bị một đấm này suýt té ngã trên mặt đất.
Mắt thấy đã khai chiến, Trương Thiên Cường, Long Giang, Vương Hoa lần lượt xông lên, tham chiến với mười mấy thằng côn đồ, liều mạng đấm vào mặt của đối phương. Dù cũng có kẻ đã ngã xuống đất, nhưng số lượng và thực lực kém qua xa, dù bọn họ có luyện tập ở CLB võ thuật thì cũng không bằng đám côn đồ trong xã hội, xài đao thật súng thật vô số lần, chỉ một lát sau, bốn người Vương Hoa đều bị đánh ngã xuống đất, Long Giang và Trương Thiên Cường là kiên trì lâu nhất, đánh ngã ba bốn thằng rồi mới bị đập ngã xuống, bốn người mặt mũi bầm dập nằm một đống dưới đất, nước mưa và bùn đất làm cho bọn họ đau đớn trong lòng, trước cửa trường học mà phải chịu nhục thế nào, về sau biết ra đường thế nào?
Hoàng Tiểu Suất trong lòng vui vẻ không thôi, lần này có thể làm cho bốn tên này nằm một đống dưới chân mình, khuôn mặt đắc ý của hắn tuyệt đối làm cho người ta không nhịn được muốn đập thẳng vào mặt, sau đó phun một họng nước miếng lên mặt hắn.
Ba cô nàng bị dọa đến run cả người lên, nhưng thật ra trong đó Yến Tĩnh là người có gan lớn nhất, không đến nổi kinh hoảng thất thốn, tâm hồn thiếu nữ của nàng đang rất rối rắm a, vì buổi sáng khi đến đây, đã nói với chú Trần rằng đến bệnh viện thăm bạn, nên không cần bảo vệ, bây giờ thì tốt rồi, cần bảo vệ thì chẳng bao giờ mang theo cả.
A Hoàng dùng đầu lưỡi liếm một bên khóe miệng bị thương, đi đến bên cạnh Sử Hạo, hai tay chống lên tay vịn xe lăn, cúi đầu xuống lạnh lùng nói : “Sao không đứng dậy, anh em của mày đang nằm một đống dưới đất kì, đánh tao đi, có khí phách thì mày đánh tao đi.

Sử Hạo giơ chân phải lên, đá một cước vào bụng hắn, làm cho hắn văng ra ngoài, cười khẩy nói : “Lão tử cho đến giờ vẫn chưa từng nghe qua yêu cầu nào kỳ quái như vậy”
Mọi người không khỏi ngạc nhiên, không thể tin được, một tên tàn phế đang ngồi xe lăn, lại có thể đá bay một người gần 100kg, đóng phim hả?
Yến Tĩnh, Trần Thi Lôi, Nhiêu Hải Yến ba nàng càng kinh ngạc hơn, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin.
“Đis con mẹ mày!”A Hoàng bò dậy từ mặt đất, bộ đồ vừa mới mặc để chuẩn bị đi kua gái đã đầy bùn đất, điều này làm cho hắn sao không thể giận được, đứng lên vọt tới, hai tay nắm lên một bên xe lăn, ý muốn lật Sử Hạo xuống, đám học sinh chung quanh nhìn thấy đều nhíu mày, như vậy đối với một người tàn tật, thật sự rất là không phải, bất quá cũng chỉ im lặng cầu khẩn cho người tóc đỏ kia, trái tim đồng tình không thể so với sự an toàn của tính mạng được.
Sức của A Hoàng cũng rất lớn, chiếc xe lăn bị lật tung lên không, và phải nói là Sử Hạo phản ứng rất thần tốc, chân phải đạp mạnh một cái, có thể trực tiếp xoay 360 độ trên không trung, rồi nghiêng người đáp một chân xuống đất, dù có phải lui mấy bước, nhưng cũng không ngã, điều này làm cho người chung quanh xém rớt cằm xuống đất, hai mắt thì muốn lọt ra ngoài, trên mặt chỉ hai chữ “Siêu Nhân”, hoặc là nghĩ rằng người này đang giả bộ, Yến Tĩnh cũng không tự chủ bước lại hai bước, thầm nghĩ : Chẳng lẽ tiểu lưu manh đã khỏe rồi?
Thần sắc Sử Hạo lạnh lùng đánh giá A Hoàng cùng đám côn đồ kia, đám anh em cũng bị bị đống này đánh gục xuống đất, sự phẫn nộ này không ai có thể hiểu thấu được, mái tóc đỏ như máu, và ánh mắt tức giận cũng đỏ như màu của máu, điều này làm cho đám người A Hoàng không khỏi lui lại theo tiềm thức, đây tuyệt đối là ánh mắt của một dã thú đáng sợ.
Thấy mọi người có vẻ khiếp sợ, A Hoàng lấy can đảm hét lớn : “Mẹ kiếp, chỉ là một thằng phế vật, sợ cái chó gì, chặt tay nó cho tao, Cẩu ca nói, ai chặt được tay hắn, chẳng những có tiền thưởng, mà còn có thể thăng chức sớm”

A Hoàng thân là trợ thủ đắc lực bên cạnh Cẩu Vương, cũng có chút đầu óc, nên cũng hiểu được tâm lý mọi người, tiền bạc đã không còn quan trọng, mấu chốt là lên chức, đi ra đường, người nào mà không muốn có một ngày ngồi lên đầu người khác, thống lĩnh tiểu đệ đi đánh chém khắp nơi, chiếm lấy một mảnh giang sơn ình, đây chính là ước muốn của một tên côn đồ. Cho nên A Hoàng nói vậy, đối với chúng, không thể nghi ngờ rằng, giống như một đám người trên núi mấy chục năm, bây giờ nhìn thấy một cô nàng vô cùng xinh đẹp, loại hưng phấn này không cần nói cũng hiểu được, tất cả đều hét ầm lên lấy can đảm mà xông lên, dao trong tay đã đâm tới hướng của Sử Hạo.
Sử Hạo bây giờ chỉ có thể cử động một chân mà thôi, đối mặt với mấy cây dao đang đâm tới, hắn có thể hiểu rõ tâm tình của đám côn đồ này, quả thật giống như một đám trốn viện tâm thần vậy, đừng nói là chặt một tay của mình, ngay cả mạng của mình bọn chúng cũng lấy được, Sử Hạo cũng không ngu ngốc mày ngồi trông chờ bọn họ sẽ mềm lòng, chỉ có kẻ yếu mới ôm tâm lý may mắn, mặc dù đứng bằng chân phải hơi chật vật một chút, nhưng hắn vẫn dùng toàn lực tránh né, vì chỉ có một chân nên động tác chậm rất nhiều, dao xẹt qua tay hắn, bắn ra một đường máu thật dài, trong nháy mắt bị nước mưa hòa tan.
Đám Vương Hoa bị đè chặt trên mặt đất, không thể làm gì được, điên cuồng giãy dụa, giận dữ hét : “Thằng con chó, có khí phách thì đối phó bọn tao này, đối phó với một người không thể cử động được thì tính cái chó gì”
A Hoàng châm chọc : “Đối phó với bọn mày không cần yêu cầu cao”
Sử Hạo tránh thoát một dao, nhưng lại suýt té ngã, khi hắn chưa kịp ổn định thân hình thì dao thứ hai đã tới, đis mẹ, đám này điên rồi, muốn lấy mạng mình mà, mẹ kiếp.
Đối mặt với một dao sắp đâm vào vai mình, Sử Hạo cũng không thể tránh né, bằng vào một chân, điều có thể làm quả thật rất có hạn.


Bình luận

Truyện đang đọc