TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 8: Ca dạy ngươi hôn môi
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Xế chiều, ba tiết học qua đi trong sự u ám tang thương, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Sử Hạo đã vội vàng rời khỏi phòng học, hình như đang trốn tránh điều gì đó. Hắn chạy tới bên cạnh hồ nước nhỏ trong trường, hồ nước trong veo phản chiếu lại bóng chiều tà, tựa như có một cái gì đó rất mỹ diệu ở thế giới dưới đáy hồ.
- A!!!!!!!!!!!!!!!
Đứng trên cây cầu nhỏ giữa hồ, nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, Sử Hạo nhịn không được, bắt đầu điên cuồng hét lớn lên, trông bộ dạng hắn như vậy dường như trên cầu cũng chẳng còn ai, hắn gào rú như một kẻ tâm thần, thanh âm của cõi lòng tan nát đang bập bềnh trôi cùng cảnh u tĩnh của hồ nước nhỏ.
Đám học sinh đang chơi đùa ở hai bên hồ nước không khỏi bị dọa cho hoảng sợ, rối rít tò mò ngó nghiêng tới.

- Mịa chúng bay, nhìn cái *** gì vậy, chưa từng thấy qua thằng điên à, chúng bay còn nhỏ không cố mà học hành cho tốt, chỉ giỏi biết yêu đương, cha mẹ chúng bay đập nồi bán xoong cho chúng bay đọc sách, chúng bay lại đi đọc tiểu thuyết tình yêu, mày, nhìn ai đấy, đang nói mày đấy, nhìn nữa ông chém chết, Grào.
Sử Hạo như kiểu một kẻ điên loạn đứng trên cây cầu hướng về phía lũ học sinh đang trợn mắt há hốc mồm ở phía hồ nước mà chửi ầm ĩ.
- Đồ điên....
Chỉ trong chớp mắt Sử Hạo đã được người ta gán cho cái mác này.
- Thằng cha này nhất định là bị điên tình rồi.
Sau khi hoàn thành cơn hò hét, sự bất mãn cùng tức giận trong lòng cũng phần nào được phát tiết, Sử Hạo trong lòng thấy dễ chịu nhiều, vênh mặt ưỡn ngực, nghênh ngang tiêu sái đến bên cạnh một hàng ghế bên hồ nước nhỏ. Trên ghế là một cặp tình nhân học sinh đang bốn mắt chớp chớp nhìn nhau, nhu tình tỏa ra bốn phía.
Sử Hạo đặt mông ngồi xuống chen giữa hai người này, dừng tại cô nữ sinh, hai tay hắn mạnh bạo ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ sinh dễ thương kia. Trong lúc mà nữ sinh kia đầu óc hẵng còn bị xâm chiếm, Sử Hạo chẳng chút do dự hướng về phía nàng khẽ tách đôi môi mỏng mà hôn lên.
"Hơ"
Năm giây sau, Sử Hạo nặng nề rên rỉ một tiếng, chợt buông khuôn mặt như hoa anh đào, hàm chứa sắc xuân của nữ sinh kia ra, quay đầu nhìn vào gã nam sinh đang trợn mắt há hốc mồm nọ, thấm thía thành khẩn nói:
- Chả thấy có mẹ gì, chú mày nên can đảm một chút, chủ động một chút, dũng cảm một chút, giống như là ta đích thân vừa rồi làm không chút do dự á, chứ như chú hết trừng mắt to, rồi lại liếc mắt nhỏ như vậy, đến khi tối mịt cũng bằng công toi, làm mẫu cũng đã làm rồi, tự mình luyện tập đi a.
Vẻ mặt đưa tình của hai học sinh này đã đến thời khắc mấu chốt, bước phát triển tiếp theo không hôn hít thì là làm gì. Sử Hạo đột nhiên loi choi nhảy vào lại chả dọa cho bọn họ hồn xiêu phách tán. Việc Sử Hạo bỗng nhiên xuất hiện hôn hít càng làm cho cô bé kia đầu óc thêm trống rỗng.
Ngây người chỉ trong chốc lát, nữ sinh kia bắt đầu kêu toáng lên, nam sinh nọ lại càng không thể chịu đựng nổi, trực tiếp đặt mông ngồi phịch xuống đất, cả hai người họ sững sờ hồi lâu không kịp phản ứng ánh mắt trừng lớn nhìn về phía Sử Hạo đang mặt mày tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.
- Mẹ kiếp, nhìn cái quái gì? Còn không đi mà luyện tập, CÚT, có tin là lão tử sẽ đạp bọn bay xuống hồ không.
Tay Sử Hạo này thật trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, mới vừa rồi mặt mày hãy còn hớn ha hớn hở, sau đã lại tức đến sùi cả bọt mép.
Gã nam sinh kia bắt gặp bộ dáng hung thần ác sát của Sử Hạo, trong lúc nhất thời sợ đến khiếp đảm, vội vội vàng vàng kéo nữ sinh kia đi. Dù sao ở Nhị Trung này, những kẻ có chút địa vị đều mang bộ dáng lưu manh kiểu đó.
Nữ sinh bị nam sinh kia kéo đi, bước được ba bước chợt quay đầu lại , ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn lên trên chiếc ghế nọ dường như vẫn còn hồi tưởng lại nụ hôn đột ngột xuất hiện vừa rồi.
Khi mà hai học sinh phẫn nộ nọ đã đi rồi, Sử Hạo lại lâm vào trạng thái trầm tư, trước mặt người ngoài, hắn hết sức làm bộ làm tịch như không có chuyện gì, hắn dùng bề ngoài phù phiếm để ẩn dấu, lấy tiếng nói khoa trương để che đậy, còn những lúc yên tĩnh, cảm giác tịch mịch vẫn luôn tràn ngập quanh hắn.
- Ca, ngươi ở đây làm gì thế?

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một dòng thanh âm mềm mại trong trẻo cắt đứt luồng trầm tư của Sử Hạo, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương dung mạo có chút dễ thương đang ngồi cạnh mình. Trên mặt hắn nhất thời lộ ra một nụ cười ôn nhu
- Tiểu Thanh, sao ngươi lại tới đây, không đi ăn cơm sao?
Người ngồi bên cạnh Sử Hạo chính là muội muội của hắn Sử Thanh, là một cô bé mà bà nội nhận nuôi, đang học Sơ Nhất tại Đông Sơn Nhị Trung, cũng may hắn có Phương Nghị Thiên kiên cường hậu thuẫn, nếu không chỉ dựa vào bà nội tuổi đã già thì làm sao có thể chống đỡ lại những trọng trách nặng nề như vậy.
Sử Thanh mặc dù mới mười bốn tuổi, những cũng có những nét duyên dáng yêu kiều, hiển lộ tiềm chất của một mỹ nữ, nó như con chim nhỏ nép sát vào cánh tay Sử Hạo, cười đùa nói:
- Ta vừa mới biết ca ca đến nơi đây, vội chạy tới chỗ này, người ta lại còn tưởng ca ca đang hẹn hò với ai đó cơ.
- Ca ca của ngươi, một nam sinh nhút nhát như thế, đến nhìn nữ hài tử cũng phải lén lén lút lút, thì đâu mà dám hẹn hò.
Sử Hạo chẳng biết xấu hổ, nói.
- Hì hì, vậy có ta đây hẹn hò với ca ca là được rồi.
Sử Thanh vênh mặt cười nói, ánh chiều tà khi mặt trời lặn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của nó, giống như một trái táo chín, quả nhiên thật mê người.
- Đi thôi, tới phòng ăn ăn cơm, đói rồi.
Sử Hạo cười cười, rồi đứng dậy bước về phía phòng ăn, Sử Thanh kéo theo cánh tay hắn, ở bên cạnh hắn nó khoan khoái tung ta tung tăng, hoạt bát tựa như một con thỏ nhỏ, làm cho người đi đường liên tục liếc xéo.
Tiền Nhâm Hào dẫn theo 5,6 thằng đàn em vô cùng hung hăng đang trên đường đi tới phòng ăn, mấy thằng đàn em vênh mặt, ưỡn ngực, ánh mắt ngước lên trên trời, thi thoảng lại đá vài cước lên mông bọn học sinh đi ngang qua, những học sinh đó cũng đều đã biết đến bọn Tiền Nhâm Hào này, có bị ăn đòn cũng chẳng dám bật, chỉ có thể nén giận lại, cúi gằm mặt mà nhanh chóng rời đi.

- Hào ca, hôm nay thằng ôn Sử Hạo kia làm ất hết cả thể diện, chẳng lẽ anh em cứ thế bỏ qua cho hắn sao?
Lưu Nhân nói một cách bất bình căm phẫn, gã buổi sáng vừa bị Sử Hạo trước mặt bạn học cả lớp hạ nhục một phen, trong lòng ấm ức không tiêu, rõ ràng bản thân rất muốn báo thù. Thế mà hoa ngôn xảo ngữ như thể mình bất bình thay cho Tiền Nhâm Hào vậy.
- Chính xác a, thằng ôn đó nó chưa hiểu được ăn roi da là như thế nào, lại còn dám đối nghịch, Hào ca nhất định phải giáo huấn nó một chút.
Ngô Tài ở bên cũng ra sức quạt bếp thổi lửa, trên thế giới nếu có ít bọn người như thằng này, sợ rằng chiến tranh đã giảm đi phân nửa.
Tiền Nhâm Hào nhấc giò nhắm thẳng mông hai thằng mà sút, vừa sút vừa chửi:
- Mẹ chúng mày, hai thằng chúng mày giờ mở miệng mà đéo biết xấu hổ à, buổi trưa thì quỳ mọp gối trên giảng đài mà gọi Hạo ca Hạo ca vang dội như thế, mẹ kiếp, trước tiên ăn cái đã, tao sớm muộn cũng sẽ thu thập được thằng ấy.
Hai thằng mặc dù bị ăn mấy cái đạp vào mông khá đau, tuy nhiên vì để đổi lấy cơ hội báo thù, trong lòng cũng cảm thấy đáng giá, đang khi nói chuyện, bọn chúng đã tới phòng ăn.
Chương tiếp theo: Bão táp phòng ăn
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546


Bình luận

Truyện đang đọc