Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 75: Mày đánh mặt tao, tao hủy dung mày.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***********
“Oa!!”Tất cả đám học sinh vây quanh nhìn thấy Sử Hạo đứng lên khỏi xe lăn, phảng phất như nhìn thấy Phù Dung tỷ tỷ giữa trời đông lạnh giá, mà chỉ mặc trên người một bộ đồ bikini và bắt đầu múa cột vậy, cái miệng rộng đến nổi đủ để nhét một cái trứng vịt vào, từ trong miệng xuất ra một tiếng than sợ hãi, người này thật sự rất biết cách làm cho người ta lo lắng, tựa hồ như lần nào cũng có thể làm cho người khác vui mừng lẫn sợ hãi ngoài ý muốn, bất quá thằng nhãi này cũng quá vô sỉ, khỏe rồi thì cần gì ngồi xe lăn nữa, ngồi đến nghiện rồi hả
Mặc dù bốn người Vương Hoa Long Giang đều bị đánh ngã xuống đất, nhưng tầm mắt của bọn họ luôn chú ý đến tình huống phía bên Sử Hạo, vừa rồi Sử Hạo xin lỗi Chu Tinh làm cho bọn họ thấy kỳ quái, đây căn bản không phải là tính cách của Sử Hạo, hắn không thể tùy tiện xin lỗi người khác, chứng kiến hắn trấn cho Chu Tinh một cái cùi chỏ bay ra ngoài, đồng thời kinh ngạc lại cảm thấy khoái chí trong lòng.
“Chơi đùa chính là thử tim” Sử Hạo đột nhiên cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ, vừa là xế chiều tan học, vừa là trận bóng rổ, vừa là cùng Yến Tĩnh một chổ, rồi vài ngày trước gặp phải đại nạn, hồng nhan họa thủy, rồi bị người ta đánh tàn phế. Bất quá lần này hắn tin tưởng bản thân là người thắng.
Ý cười trên mặt Sử Hạo không giảm, nhẹ nhàng nhảy xuống xe lăng, chậm rãi đi tới chổ Chu Tinh đang nằm trên mặt đất. Chu Tinh cả người đau nhức, trong mũi chảy ra cả đống máu, hắn giận dữ hét lên : “Con mẹ nó, đánh nó tàn phế cho tao”. Vừa nói chuyện lại động đến vết thương, làm cho cả người đau đến run lên.
Đám học sinh trung học dù gì cũng đã ăn cơm mấy năm, đánh nhau cũng mấy trận, cũng không vì Sử Hạo đột nhiên đánh lén mà lui bước, mười mấy tên lao đến hướng Sử Hạo, tên dẫn đầu hướng nắm tay đấm vào mặt Sử Hạo..
Ánh mắt của Sử Hạo đột nhiên trở nên tàn nhẫn.mày dám đánh mặt tao, tao sẽ hủy dung mày, một cái tát giơ qua, trực tiếp làm khuôn mặt của hắn tràn ra máu tươi.
Người kia chỉ cảm thấy có một cánh tay lướt qua trước mắt, chợt nghe một tiếng bốp, rồi khuôn mặt truyền đến một trận đau đớn kịch liệt như kim đâm vào, cái lổ tai vù vù, đây là cái bạt tai mà hắn nghe vang nhất trong đời.
Thấy thế, đám học sinh đang xông lên không khỏi sửng sốt, động tác cũng chậm lại, và cái này tạo cho Sử Hạo một cơ hội tấn công, nắm tay nhu bão táp đấm tới, trong nháy mắt đã đập lên mặt ba người, ba tên này ngã xuống, Sử Hạo đột nhiên nhảy lên, chân phải đá qua, đá chính xác vào mặt một thằng, khi rơi xuống đất, thân thể lại nhảy lên, xoay người giữa không trung, xuất lực toàn thân, nắm tay đấm thẳng vào mặt của một người, trong nháy mắt năm người ngã xuống mà chổ bị thương đều là ở mặt. Đánh người không đánh mặt, mà thằng nhãi này lại chuyên đánh ngay mặt.
Lúc này, có một thằng đã lao tới, cái nắm tay đã đến gần mặt Sử Hạo, thì chân phải của hắn lại đạp mạnh lên đùi của thằng đó, rốp rốp một tiếng, bắp chân của tên đó đau nhức đến nổi ngã lăn xuống đất, lăn qua lăn lại đúng tiêu chuẩn của một con chó, ói ra một đống máu.
Mà lúc này, một người phía sau Sử Hạo không biết tìm được một cây gỗ từ chổ nào, tụa hồ đã đánh đỏ mắt, hai tay nắm chặt, dùng toàn bộ sức lực trên người đập xuống cổ Sử Hạo, lần này sợ rằng có thể đập gãy cả cổ của Sử Hạo chứ chẳng chơi.
Tốc độ quá nhanh, phát sinh quá mức đột ngột, cho nên đám học sinh vây xem cũng không có phản ứng, khi tinh thần hồi phục, cũng không kịp phát ra tiếng hô, cây gỗ đã đập đến cổ Sử Hạo.
Đang lúc Yến Tĩnh chuẩn bị lấy tay che mắt, không dám nhìn tiếp, cả người nàng căng cứng như là bị thiếu ô xi vậy, thì chỉ thấy thân thể Sử Hạo đột nhiên quay một vòng giữa không trung, thân thể xoay lại đá một cước qua đầu, chân phải đá chuẩn xác vào cây gậy gỗ, đá bay nó đi khỏi tay của thằng kia.
Thân thể xoay tròn như đang nhảy hip hop vậy, hai chân rơi xuống đất, cũng không quay đầu lại, sau khi Sử Hạo giơ chân phải ra đá bay cây gậy gỗ, cánh tay người kia còn đang tê dại, còn chưa kịp lấy lại tinh thần tự hỏi rằng Sử Hạo đã làm thế nào, thì bụng đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, lục phủ ngũ tạng như muốn ói ra ngoài, cả thân thể bay đi, văng xa đến hơn ba mét.
Thật ra, khi người kia giơ cây gỗ lên thì Sử Hạo đã phát hiện, bên tai truyền đến tiếng gió cảnh báo cho hắn, vì hắn muốn chơi đùa cho đẹp mắt nên mới xoay một tư thế đẹp mắt 360 độ giữa không trung, một cước đá bay cây gậy trong tay người đó.
Sử Hạo múa qua múa lại, mười mấy người ngã xuống đất. Nhìn thấy Sử Hạo chậm rãi đi đến chổ chổ mình, Chu Tinh cảm thấy sợ hãi. Trên đời này có một loại người thế này nè, nếu đắc tội với hắn, hắn sẽ dây dưa không dứt với mày, nếu mày lùi một bước thì hắn sẽ bức tới hai bước, chỉ đợi đến khi hắn phát hiện ra sự chênh lệch về thực lực, thì hắn mới biết thế nào là sợ hãi.
Lúc này, trong đám người vây xem, thì có ba tên học sinh trung học đang lẳng lặng đứng nhìn tình thế.
Một thiếu niên tướng mạo bình thường, lổ tai trái mang một vòng tai, nói : “Lưu Lập Bác, chúng ta có nên làm gì không?”
“Xem thêm chút nữa đi”
“Hắc hắc, thú vị, không ngờ Sử Hạo này đúng là danh bất hư truyền, có dũng khí đem cả trung học làm địch, thật sự không biết viết chữ chết như thế nào, hắn không biết rằng trung học Nhị Trung chúng ta có tiếng đoàn kết sao?”
“Dám đánh cả thầy giáo, liều mạng với cả Chung Long, mày cảm thấy lá gan của nó nhỏ lắm sao?”
“Mày biết mày đang làm gì không?”Ngay lúc này chỉ còn một mình Chu Tinh đứng thẳng đối diện với Sử Hạo, hắn muốn để cho Sử Hạo biết rằng mình là người trung học, mặc dù biết Sử Hạo rất kiêu ngạo, nhưng cũng sẽ không dám ra tay với mình.
“Biết, đang đánh một đám gọi là phế vật, mày biết tao sắp làm gì không?”
“Làm gì?”Chu Tinh hỏi theo tiềm thức.
“Đánh mày”
“Tiểu tử, đừng quá ngông cuồng, mày có biết động vào tao có hậu quả thế nào không?”
“Cái này hình như phải động vào rồi mới biết được”Sử Hạo cười châm chọc, đột nhiên nhảy lên, cùi chỏ tay phải trấn xuống, đập lên mặt Chu Tinh. Thằng này ngu quá cỡ ngoại hạng rồi, mình đã đánh đến như vậy, chẳng lẽ sẽ bỏ qua ột mình hắn.
Chu Tinh không ngờ Sử Hạo nói đánh là đánh, một chút dấu hiệu cũng không có, ra tay tàn nẫn, không chút lưu tình nể mặt, trong lòng vừa giận vừa sợ, vội vàng né lui về sau, một bên lui, một bên vừa giơ tay ngăn cản cùi chỏ của Sử Hạo, bảo vệ mặt, nhưng cánh tay đã truyền đến một sự đau nhức làm cho hắn phải lui bốn năm bước mới ổn định được thân hình.
“Tào Mộng, Ngô Phái, ra tay đi”Lời còn chưa dứt, đã bị một thiếu niên mang vòng tai tên là Lưu Lập Bác kêu xông lên.