TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 42: Lại là “ngực bự”
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Duyên phận là một thứ gì đó rất kỳ diệu, nhiều khi là theo đuổi xung quanh hay đánh cho nó nát bét cũng chưa chắc đã chiếm được người hoặc vật ấy. Nhưng một khi duyên phận đến, dù nhiều lúc chỉ là một cái quay đầu rất lơ đãng nào đó, lại chợt phát hiện thấy, à thì ra, mình đã chiếm được con người hoặc đồ vật ấy rồi. Có thể là hôm nay, có thể là ngày mai rồi ngày kia, duyên phận bất chợt đã đem hai thứ hoàn toàn xa lạ liên kết lại cùng nhau.
Người mà thình lình Sử Hạo gặp phải chính là Yến Tịnh, là con bé mà gã đã ngộ nhận tưởng nhầm bị bắt cóc, rồi lại được gã lôi theo chạy quanh khắp mấy phố.
- Vừa ra đầu ngõ, ngó ngay gái đẹp, dê cụ đúng là dê cụ. Này! Vứt ánh mắt đấy của ngươi đi, đừng có soi mói trên người bổn tiểu thư nữa.
Yến Tịnh dừng lại trước người Sử Hạo cỡ một mét, thở hổn hển nói.
- Cô dù sao cũng đã kêu ta là "dê cụ", nếu ta mà không ngó nghiêng thì chẳng phải là vũ nhục cái danh hiệu "dê cụ" thần thánh vĩ đại của ta sao.
Sử Hạo nói ra như kiểu gặp chuyện lạ, đ** nghĩ tới vừa mới ló đầu khỏi cổng trường, đã gặp ngay con "ngực bự" đợt nọ, thật là làm cho người ta hưng phấn a.
- Đồ lưu manh.............
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Tịnh tức đỏ bừng, thế quái nào lại có hạng người như thế.
Nét mặt Sử Hạo "kinh ngạc" mang theo vẻ "kính nể", nói:

- Đôi con mắt híp nhà cô thật là độc nhá, tiềm chất núp trong cơ thể người ta sâu như vậy cũng bị cô tìm được. Xem ra hạng "lưu manh" này hãy còn quá phong cách rồi, kẻ nào mà có thể xuất sắc đạt được trình độ như ta đây, thì đó chính là một thằng "phiền toái", trình còn thấp lắm, thấp lắm...
"Phù phù"
Nét mặt Yến Tịnh bị sự khoa trương của Sử Hạo làm cho phì cười:
- Ngươi thật là cái loại không biết xấu hổ.
Sử Hạo tiêu sái hất đầu, nhưng chẳng có sợi tóc nào nhúc nhích.
- Đấy chỉ là một ưu điểm nhỏ của ta thôi.
Hình như nhớ ra điều gì đó gã lại hỏi:
- Cô tại sao lại ở đây?
- Có thể ta đặc biệt tới tìm ngươi ?
Yến Tịnh vẩu mồm nói, bất quá nó lại làm cho gã Sử Hạo hiểu lầm ý ả này.
- Xin người! Ta chỉ là nhìn có vài lần thôi, nhìn thôi cũng chẳng mang bầu đâu, thế mà còn đặc biệt tới tìm ta, có lầm không vậy? Rất nghiêm túc nói cho cô biết, ta là bông hoa đã có chủ, dù cho con tim cô có xin chết thì ta cũng không khuất phục mà bám dưới váy cô đâu. Tuy nhiên ta cũng là chàng trai biết thông cảm, nếu cô chưa có ai, ta có thể cố mà gả cho cô, à không, là cưới cô...
- Cho tới bây giờ, chưa từng thấy qua kẻ nào lại vô liêm sỉ như ngươi. Nam sinh mà có ý muốn kỳ quái với bổn tiểu thư kéo dài từ trạm xe lửa cho tới cổng trường học. Ai mà chẳng yêu quý ta.
Yến Tịnh nghếch cổ hất quai hàm, khinh thường nói, nói xong còn cố ý ưỡn thẳng bộ ngực ra.
“Ngực bự ghê”

Cổ họng Sử Hạo ngoe nguẩy, con gái phổng phao như vậy thật đúng là hại nước hại dân a, hắn nói:
- Điều này cũng không thể chứng minh rằng cô không có ý đồ bất chính với ta, một nam sinh cao to, mạnh mẽ, đẹp trai, tiêu sái, dáng vẻ hiên ngang như ta đi tới đâu cũng đều là kẻ thù chung của giới đàn ông, cũng đều là WC của đám đàn bà, cô có yêu thích ta cũng là lẽ thường tình, dẫu sao dưới ánh quang huy chói lọi của ta đây, tỷ lệ không làm cho những cô gái động tâm là rất ít.
- Ngươi? Cao to, mạnh mẽ?
Vẻ mặt không thể tưởng tượng của Yến Tịnh nhìn ngó Sử Hạo, kẻ này so sánh với mình chỉ hơi cao hơn có một chút, cô nàng suýt không kìm được mà đột tử, kiếm đâu ra loại người vô sỉ đến trình độ này, còn có thể sợ cái gì nữa. Nàng nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Mạnh mẽ còn phải xem xét, chứ cao to thì xin bỏ qua cho.
- Đây là cô đang công kích người khác, đừng có tưởng cô là con gái mà ta không khép cô vào tội phỉ báng.
Sử Hạo căm giận bất bình nói. Yến Tịnh cười cười:
- Thôi được rồi, nói cho ngươi chuyện chính sự, thật ra là anh trai ta muốn gặp ngươi.
- Gặp phụ huynh? Điều này quá đột ngột, ta một chút tâm lý cũng chưa chuẩn bị a.
Sử Hạo vội vàng cự tuyệt, đám con gái thời đại mới thật quá là nhiệt tình, mới lần thứ hai gặp mặt đã muốn giới thiệu với phụ huynh. Đm, ta ngay cả tên tuổi của ả đó ra sao cũng còn đ** biết nha.
Yến Tịnh cũng sinh ra một chút năng lực miễn dịch đối với tố chất thần kinh của hắn, nói thẳng luôn:
- Nam sinh gì mà lắm mồm thế, cứ đi theo ta.
- Ta đường đường là một nam sinh thân cao bốn thước, lại bị cái giống đàn bà như cô hét đi là đi, ta còn mặt mũi gì nữa.
Sử Hạo vỗ vỗ bộ ngực, khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ.

- Rồi, đi hay không đi, mặc xác nhà ngươi.
Yến Tịnh liếc hắn một cái, xoay người lả lướt bước nhanh về phía cổng trường học, cái mông nhỏ đong đưa theo nhịp điệu.
- Ấy ấy, chờ chút nào, anh trai cô ở đâu, lần đầu tiên ra mắt, có cần mua ít hoa quả không, bất quá ta không có tiền, cô ứng trước hộ nhá.
Tầm mắt của Sử Hạo đang đặt trên cái mông Yến Tịnh bồi hồi phải một lúc, rồi mới điên dại ngoe nguẩy chạy theo sau.
Đi theo Yến Tịnh được một phút đồng hồ, Sử Hạo hỏi:
- Này, ngực bự, cô tên gì?
- .... Yến Tịnh.
Thêm một phút đồng hồ.......
- Ê ngực bự......... Cô bao nhiêu rồi?
- 17.
- Ý ta là bộ ngực cơ mà
- ...........
Lại thêm một phút nữa......
- Cô mặc áo nịt cỡ bao nhiêu?
- Cút!
- Đừng nóng, đừng nóng, thì đổi lại vấn đề khác hay hơn nha.
- Hỏi đi.

- Số đo người cô là bao nhiêu? Có còn là gái trinh không?
- ............
Gã Sử Hạo đã hỏi đến vấn đề thứ 18 mà trẻ con không nên hỏi. Đang lúc Yến Tịnh đã sắp sửa đứng bên bờ vực của sụp đổ, hai người cuối cùng cũng đến nơi cần đến.
- Ớ, ta thế nào lại về trường rồi, anh trai cô cũng học Nhị Trung hả?
Sử Hạo dọc đường đi chỉ lo mải mê thưởng thức vóc người Yến Tịnh, tới tận bây giờ mới phát hiện ra gã đã trở về trường.
- Ừ, anh trai ta ở Nhị Trung học Cao nhị (Cao trung Sơ nhị-dịch giả).
Đang khi nói chuyện, Sử Hạo đi theo Yến Tịnh tiến tới một CLB hấp dẫn của Nhị Trung - CLB võ thuật....
CLB võ thuật là một CLB xuất sắc của Nhị Trung, và cũng là CLB hấp dẫn nhất tại Nhị Trung. Trong giải đấu so tài võ thuật của toàn huyện cũng mấy lần đạt được vinh dự. CLB chỉ chiêu mộ hội viên là các học sinh hệ Cao trung (tương đương cấp III), dĩ nhiên, trong đó cũng không loại trừ có một vài đứa Sơ trung luồn vào từ cửa sau, thí dụ như nhóm người Tiền Nhâm Hào, Vương Hoa, bọn đó cũng được coi là hội viên của CLB, học được dăm ba chiêu thức chó cắn mèo cào. Cũng không quá khoa trương khi nói rằng mọi "lão đại" có chút thực lực ở Nhị Trung, đều đi ra từ CLB rồi xưng hùng xưng bá trường học bằng chính nắm đấm của mình. Nhưng dù sao là trong trường học chứ không phải ngoài xã hội, cũng chẳng có quá nhiều thứ "hắc ám", đánh lộn nhỏ lẻ với cú đấm "vượt qua thử thách" như vậy coi như là quá đủ rồi.
CLB võ thuật là một tòa nhà khổng lồ, diện tích mấy trăm mét vuông, bên trong có những thiết bị tập thể hình cùng dụng cụ luyện võ hiện đại, dẫu sao, thời nay khoa học kỹ thuật phát triển, không thể giống với việc luyện võ thời cổ đại được, còn ngồi mà nện cọc gỗ hay xách thùng nước a... Lúc này trong CLB có hơn mười thằng học sinh Cao trung đang tự giác luyện tập, tất cả đều cởi trần, béo chảy cả mỡ có, gầy trơ cả xương có, bắp nổi cuồn cuộn có.
Đối với sự có mặt của Sử Hạo, tất cả bọn chúng đều tặng cho gã cái nhìn bất thiện, bởi vì lúc luyện tập chính là lúc không cho phép ngoại nhân mò vào, bất quá, lúc tầm mắt chúng chuyển sang thân ảnh chập chờn bên cạnh Sử Hạo, những con mắt bất thiện kia trong nháy mắt liền trở thành dạng thú tính của động vật, Sử Hạo không khỏi sởn hết gai ốc, CLB võ thuật này thật đúng là một cái nhà tù, đám thành viên của CLB thì đều là bọn tù nhân đã rũ tù hơn mười mấy năm chưa được "ăn mặn"
- Ca ca, Sử Hạo tới.
Thanh âm Yến Tịnh trong trẻo thổi đi rất xa, cách đó không xa là một thiếu niên đeo kính. Thiếu niên đeo kính trông thấy Yến Tịnh, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, tiến lại về phía Yến Tịnh và Sử Hạo.
"Cao thủ", thấy gã thiếu niên đi lại mạnh mẽ, trầm ổn có lực, lần đầu tiên trong lòng Sử Hạo đánh giá gã này có thực lực, CLB võ thuật của Nhị Trung quả là mảnh đất ngọa hổ tàng long. Thiếu niên cao cao gầy gầy, trên mặt mang theo cặp "đít chai" màu đen, nhìn qua bộ dáng rất nho nhã và nhu nhược, nhưng xuyên thấu qua mắt kính plastic kia, Sử Hạo phát hiện ra, đôi mắt của gã sắc bén tựa như loài rắn hổ mang, có loại cảm giác khiến người ta phát run. Thế nhưng, vào lúc này đây Sử Hạo không hề run sợ, ở địa phương đó, còn độc hơn, còn ác hơn, cũng đều trải qua rồi. Bất quá, chỗ này là "khoa nhi" (khoa nhi trong bệnh viện-dịch giả).....
Chỉ là hắn không rõ, ông anh Yến Tịnh tìm hắn làm chi, chẳng lẽ muốn gây sự?
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546


Bình luận

Truyện đang đọc