TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 3: Lưu Manh Sơ Trung Sinh
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Thời gian trôi đi khiến người người chẳng ai kịp phản ứng, dường như là giông giống một loại hình ảnh đáng cười và đáng giận đan xen vào nhau tạo thành một bộ phim nhựa thật tẻ nhạt.
Tháng 9, chính là thời gian mà các trường học khai giảng. Huyện Đông Sơn. Một cây ngô đồng vừa thô vừa to tọa tại ven đường đang ngạo nghễ đứng thẳng, ánh dương quang rực rỡ xuyên thấu qua những cành lá sum xuê đang che phủ trên mặt đất. Dưới bóng cây in hằn loang loang lổ lổ những vệt lỗ ánh sáng, nó giống như ánh sáng lộng lẫy của những vì sao khiến cho lòng người mê mẩn. Một gã thiếu niên đang ngóc đầu chờ đợi, lộ ra ánh mắt kiên nghị ngó quanh bốn phía.
Chào đón ánh dương quang gay gắt, từ xa xa một thiếu nữ xinh xắn đang đi tới, dưới ánh mặt trời như muốn cùng ánh nắng kia tranh đoạt vẻ chói lọi.
Thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, vận một bộ váy liền áo in hình hoa lá làm tôn cái dáng vẻ mảnh khảnh lả lướt trở nên vô cùng tinh tế, chiếc váy liền áo ôm lấy thân hình họa thành những đường cong lung linh khiến cho người ta say lòng, lộ ra một bộ giò trắng như tuyết, một bộ ngực tròn trịa được y phục kìm nén nhô cao lên.
Dưới chân thiếu nữ mang một đôi xăng-đan, một đôi chân nhỏ nhắn thật đáng yêu, dù dưới cái nắng gay gắt của mặt trời vẫn trắng nõn như tuyết, mái tóc dài ngang vai tú mỹ, mềm mại, từng bước chân không ngừng đung đưa, ngó thấy thiếu niên dưới tàng cây ngô đồng, thiếu nữ lộ ra một nụ cười sáng lạn, hai hàm răng trắng bóng giống như có thể phản xạ lại cả ánh mặt trời.

- Tiểu Hạo, ta tới rồi.
Thiếu nữ phát ra âm thanh trong trẻo, dễ nghe, như chuông bạc, vị thiếu nữ mà toàn thân toát ra khí tức mê người này chính là bạn đồng học của Sử Hạo - Nhiêu Hải Yến, hai người từ lúc nhỏ học năm nhất cho đến ba năm trung học vẫn là bạn cùng bàn, có thể nói là thanh mai trúc mã.
Ngay từ nhỏ, lúc còn học năm nhất, mỗi ngày đi học, Sử Hạo đều ở dưới tàng cây ngô đồng này chờ Nhiêu Hải Yến, gió kệ gió, mưa mặc mưa.
Cây ngô đồng này đã chứng kiến biết bao tình cảm từ ngây thơ cho tới chín chắn trong mười năm qua của hai người, nhưng rốt cuộc cũng chả phải là tình yêu, Sử Hạo chưa bao giờ thừa nhận.
- Cô sao giờ mới đến, mới vừa rồi có mười mấy em nữ sinh tới đây vô lễ với ta, cũng may ta đã thề sẽ bảo vệ trinh tiết của mình, vì thế để trừng phạt cái cử chỉ trẻ con đó của các nàng, ta cũng đã vô lễ lại các nàng rồi.
Sử Hạo nét mặt đầy vẻ căm phẫn sôi sục.
- Không đứng đắn.
Nhiêu Hải Yến xùy cười một tiếng.
- Ngươi cũng không phải là lần đầu tiên biết ta.
Sử Hạo bĩu môi.

Nhiêu Hải Yến sẵng giọng:
- Đừng có ngu ngốc mà chờ dưới ánh mặt trời như vậy chứ, thật là một gã ngốc.
- Trời mưa ta cũng phải ngốc như vậy để mà chờ a, cô không thể quên nhanh như vậy chứ, cô làm tổn thương trái tim ta rồi đấy, ta hãy còn chưa hoàn toàn dậy thì, Phương thúc thúc nói nếu mà bị như vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến "cuộc sống nào đó" sau này trong tương lai a.
- ... ...
Thành tích học tập của Nhiêu Hải Yến ở trường học vẫn luôn đứng đầu, Sử Hạo dưới sự phụ đạo của nàng, thành tích cũng tương đối khá khẩm, hai người vừa cùng nhau thi đỗ vào ngôi trường trung học tốt nhất tại huyện Đông Sơn – “Đông Sơn Nhị Trung”, lúc phân ban trung học năm nhất, cả hai thêm lần nữa lại được phân cùng một lớp, lúc biết được cái tin tức này, hai người kích động đến nỗi ôm chầm lấy nhau, nhưng chưa được một giây, Nhiêu Hải Yến đã đỏ mặt bỏ chạy mất.
Da mặt Sử Hạo dưới sự huấn luyện của Phương Nghị Thiên đã trở nên rất dày, Sử Hạo khi đó cũng rất sửng sốt, bất quá hắn cũng cảm nhận được mùi thơm cơ thể rất tự nhiên này cùng sự đụng chạm thân thể ở trên người Nhiêu Hải Yến, cái cảm giác như điện giật truyền đến trong chớp mắt, thật chẳng có lấy nửa điểm kín đáo của một chàng trai nhỏ
Mặc dù vào lúc ấy, Nhiêu Hải Yến cũng chưa có cái dáng vẻ kiều diễm động lòng người như bây giờ, nhưng lần đầu tiên Sử Hạo cùng một người khác phái tiếp xúc thân mật vẫn là khó tránh mang ý nghĩ tội lỗi, cái cảm giác điện giật này tồn tại thật lâu, muốn xua đi cũng không được, kể từ sau chuyện đó. Sử Hạo cũng có lần hối hận, mình khi ấy thế quái nào lại không nhân cơ hội mà làm chút đỉnh a, mẹ nó. Phương thúc thúc đã ình thấy qua nữ nhân. Sách báo hay ho cũng đều ngó qua cả rồi.
Một nam một nữ ý kiến bất đồng sinh ra khi ôm nhau, đó cũng là một vấn đề thực tế - đời học sinh trung học, đã là thời kì cho các mối tình đầu, mà học sinh, cũng có nhu cầu a.
Đùa giỡn chẳng biết xấu hổ một phen với Nhiêu Hải Yến xinh đẹp động lòng người xong, Trên đường tới trường, Sử Hạo thấy rất là khoan khoái, Sử Hạo đang kể qua câu chuyện cười hủ bại thứ 18 của mình, Nhiêu Hải Yến mặt đỏ tới mang tai duy trì trong hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hai người bước vào trường học - Đông Sơn Nhị Trung.

Đông Sơn Nhị Trung là một trong những trường trung học tốt nhất tại huyện Đông Sơn, đầu vào tương đối khó, học tại ngôi trường này ngoài những học sinh có thành tích học tập tốt ra, những học sinh khác vào được đương nhiên không nhiều thì ít chính là những nhân vật có địa vị tại Sơn Đông huyện, dựa vào gia cảnh mà tiến vào.
Sử Hạo và Nhiêu Hải Yến học tại Sơ tam Ban 7 (1) , hôm nay đã là tuần lễ thứ hai sau ngày tựu trường.
- Tiểu Hạo, ta... ta hỏi ngươi một vấn đề a?
Đang đi trên con đường nhỏ quanh co trên sân trường, Nhiêu Hải Yến có chút xấu hổ nói.
- Ờ, chuyện gì thế? Trước hết nói rõ nha, nếu là chuyện liên quan đến tuổi tác cá nhân, vấn đề riêng tư là không có trả lời đâu a.
Sử Hạo cảnh giác nhìn Nhiêu Hải Yến, như sợ bị người khác khai quật những bí ẩn riêng tư của gã.
- Ai ya, không phải đâu, ta hỏi ngươi này, nếu ngươi thích một người, mà người đó cũng có vẻ như thích ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Nhiêu Hải Yến cố kìm nén đỏ mặt hỏi.
Sử Hạo ngó nghiêng Nhiêu Hải Yến một cách kinh ngạc, không khỏi mừng thầm, cô ta không phải đang ám chỉ ta đó sao, nữ sinh bây giờ thật sự là phóng khoáng a. Hắn nói:
- Ta là một nam sinh rất là kín đáo, nếu như là ta, ta sẽ bảo nàng ấy trước tiên phải hôn một cái để biểu thị tình cảm ái mộ lẫn nhau, chờ cho tình cảm nồng nàn rồi, thì hãy hiến dâng trinh tiết của mình.
Nhiêu Hải Yến hờn dỗi liếc hắn một cái, nói:
- Thật đúng là một tiểu sắc lang, vậy ngươi nói xem, ta, ta có nên đáp ứng để tỏ rõ với nam sinh kia không?

Tâm tình Sử Hạo liên tục nhộn nhạo, ngày hạnh phúc rốt cục đã tới, trong đầu hắn chợt liên tưởng đến cảnh tượng mình và Nhiêu Hải Yến phiên vân phúc vũ, vội vàng nói:
- Đáp ứng chứ, đương nhiên đáp ứng, chuyện tình tốt đẹp hai bên, nếu không đáp ứng là phụ ý trời, trời sẽ phạt cho 5 đợt sét, đúng rồi, cô lúc nào thì đáp ứng cái người tiểu....nam sinh kia.
Sử Hạo kích động, "tiểu sắc lang" , 3 chữ đó thiếu chút nữa thì thốt ra, cũng may phản ứng của hắn không chậm, kịp thời ngậm miệng.
- Cái đó.... Buổi chiều hôm nay, sau khi tan học, ta sẽ nói cho ngươi, hihi.
Nhiêu Hải Yến cười một tiếng kiều mỹ, trên khuôn mặt bầu bĩnh đang bay bay hai rặng mây đỏ, quả thật là động lòng người.
Nghĩ tới việc chiều hôm nay có thể cùng cô bé mà mình đã thầm thương trộm mến từ năm 10 tuổi. Sử Hạo không khỏi mở cờ trong bụng, nhưng đồng thời trong lòng hắn có đôi chút sợ hãi. Hắn sợ nếu như đối tượng mà Nhiêu Hải Yến bày tỏ không phải là mình, nếu thật như vậy, có nên không mà xông tới chém chết thằng kia.
Hai người sóng vai bước vào phòng học, chương trình học của Sơ tam phần lớn lấy ôn tập làm chủ yếu, cái đề mục “Hải Chiến Thuật Vi Phụ” quả thực là nhàm chán đến cực điểm, trong lòng đang trông ngóng, thời gian tựa hồ qua đi một cách vô cùng chậm chạp, mỗi một phút, một giây trôi qua đều là sự đau khổ, Sử Hạo chính là đang trải qua loại đau khổ này, buổi chiều có 3 tiết, nhìn con người thuần mỹ đang an vị ngay bên cạnh mình, trong lòng hắn chợt tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc.
(1) Sơ Tam Ban 7: tương đương lớp Lớp 8 hoặc lớp 9 gì đó ở Việt Nam
Chương tiếp theo: Sân trường
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546


Bình luận

Truyện đang đọc