TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Buổi tối, đại thần tượng mặc áo ngủ giống hệt ta đứng ở cửa phòng.

“Ngươi, ngươi muốn ngủ đâu?”

Ta nói: “Trong phòng a.”

Chẳng lẽ lăn ra đất ngủ sao?

Đại thần tượng lắp bắp nói: “Chúng ta nói rõ trước, trước mắt là giai đoạn thực tập, ở chung nhưng không chung giường.”

Ta gật gật đầu, quay người, mới vừa bước ra một bước liền bị hắn từ phía sau tóm chặt quần áo.

“Hôm nay là ngày thứ nhất, ta miễn cưỡng vì ngươi ngoại lệ được chứ.”

Đại thần tượng cúi đầu, nhìn chằm chằm gót chân ta nói.

“Tiểu bại hoại, thật biết câu dẫn người.”

Nằm ở trên giường lớn mềm mại thật thoải mái a, nhưng là đại thần tượng lúc ngủ cũng dán vào người của ta, ta liền minh bạch được một đạo lý.

Nhìn như người tiết kiệm, nhưng phần lớn là keo kiệt!

Nhà lớn như vậy, nhiều phòng ngủ như vậy, hắn ngay cả cái giường cũng không chịu chia cho ta! Đúng là đồ keo kiệt!

Bình luận

Truyện đang đọc