TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Ta chân trước mới ngồi vào ghế, chân sau đá bay đại thần tượng đang xông lại.

“A, Ai da —— ”

“Cửa có mở, ngươi không cần đạp.”

Đại thần tượng không nói lời nào, cơ thể ngã xuống đất.

Ta lắc đầu, một người không vận động, bày ra bộ dáng soái làm gì a.

Ta có lòng tốt đi đến dìu hắn, ai biết hắn như một con khỉ hái trộm đào, làm ta đột ngột không kịp đề phòng bị hắn tóm lấy.

“…”

Tụa hồ là đau đớn cấp mười đi?

Bình luận

Truyện đang đọc