TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN





Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Ta chỉ vào tiểu JJ của đại thần tượng nói: “Mềm nhũn.”

Đại thần tượng ủy khuất liếc mắt trừng ta một cái: “Ngươi bị gió lạnh thổi qua mười phút thử xem?”

Ta đi đến đóng cửa sổ lại dùm hắn, cho nên nói đem chim thả rong đi dạo là một thói quen không tốt.

“Có muốn ta cầm dụng cụ làm ấm lại cho ngươi sưởi một chút không?” Ta hỏi.

Dù sao tiểu JJ là vô tội.

Đại thần tượng trở mình, đưa lưng về phía ta, bày ra bộ dáng không thèm quan tâm.

Ta nhún vai, trở về phòng của mình.

Ta quyết định để hắn yên tĩnh một.

Bình luận

Truyện đang đọc