TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Sau tiệc đóng máy bộ phim, ta lại một lần nữa nhìn thấy tiểu hoa đán, cô ấy chỉ hướng ta nói ra một câu.

“Chúc phúc các ngươi.”

Ta đi về hỏi đại thần tượng đây là ý gì, đại thần tượng liền cười một trận quỷ dị, sau đó dùng ngôn từ chính chắn mà nói với ta: “Chúng ta không thể quản nhiều như vậy, người khác sẽ phiền chết chúng ta.”

“Hừm” ta nói, “Thế hôm nay không có tung ra mấy bức ảnh?”

“Nhưng là ta mới vừa mua camera kĩ thuật số, không chụp thì thật lãng phí, cho nên hôm nay chúng ta chụp hai ba tấm thật đẹp đi.”

Ta đến gần, cùng hắn mặt dán vào nhau, đưa tay chữ V.

Làm thế thân của hắn cực khổ muốn chết, lại còn phải cùng hắn “bán đậu hủ”.

Bình luận

Truyện đang đọc