TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ, KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

“Ngươi muốn làm cái gì?”

Đại thần tượng một mặt vô lực giãy dụa, vừa dùng ánh mắt liếc ta.

“Muốn làm Bá vương ngạnh thượng cung sao!”

Ta ngồi lên người hắn, một tay siết chặt cổ tay hắn, làm cho hắn không thể tránh thoát.

“Ngày hôm nay không thể thuận theo ngươi rồi.”

Nói xong, một tay kia trực tiếp vén áo của hắn lên, ở trên bụng của hắn quyến luyến.

Đại thần tượng nhất thời sắc mặt ửng đỏ, lẩm bẩm.

“Bao… Bao ở trong ngăn kéo.”

“Quả nhiên xanh.”

Hai người bọn ta đồng thời lên tiếng, lại đồng thời hỏi ngược lại.

“Ngươi không phải muốn dùng miệng giúp ta mang bao sao?”

“Bao gì?”

Ta vỗ vỗ bụng đại thần tượng, quả nhiên da thịt mỏng manh đụng vào liền xanh. (da dễ bị bầm tím/xanh)

“Ta giúp ngươi dùng rượu thuốc xoa bụng, ngày mai sẽ bớt xanh.”

Trên mặt đại thần tượng lập tức toát ra vẻ mặt thất vọng: “Chỉ xoa bụng a…”

Ta đứng lên: “Nếu không thì còn làm gì nữa?” Ta nhớ rõ ta chỉ đánh vào bụng hắn a, lẽ nào lúc hắn ngã sấp mặt xuống sàn nên cái mông cũng sứt mẻ bầm dập?

Tầm mắt của ta không khỏi nhìn đến nửa người dưới của hắn, này vừa nhìn liền thấy một cái lều vải nhỏ.  *e hèm, ý là đang “lên” đó*

Đại thần tượng nói: “Còn muốn xoa xoa tiểu JJ.”

Bình luận

Truyện đang đọc