TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ

Mặc dù trời lạnh đến không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng hai người Chung Minh và Đường Đường vẫn xuất hiện ở trung tâm thành phố náo nhiệt.


Hằng năm mỗi cửa hàng đều vật lộn trang trí cho cửa hàng của mình có không khí giáng sinh, nhân viên còn bị ép mặc đồ giáng sinh và làm hành động đáng yêu để thu hút khách hàng. Người trong nước lại làm cho ngày lễ của người ngoại quốc sinh động đến mức độ này, văn hóa ngoại quốc đã ảnh hưởng quá sâu vào văn hóa trong nước, đoán chừng một số ngày lễ truyền thống bây giờ có kết cục là vắng ngắt, tẻ nhạt.


Chung Minh quấn một cái khăn choàng cổ thật lớn còn bị gió thổi lạnh đến phát run, nhìn người phụ nữ đã lập gia đình bên cạnh áo đơn mỏng manh lộ ra bắp đùi vẫn đang vui vẻ, thật sự khó có thể lí giải. Đều do mẹ sinh ra, vì sao người ta không lạnh.


"Muốn ăn chút gì không? Như vậy đi dạo rất tổn hại thân thể." Chung Minh đề nghị.


"Cậu? Mấy giờ rồi mà còn muốn đi tăng mỡ? Một mình cậu ăn thôi, mình ngồi đối diện thâm tình nhìn cậu, chứng kiến cậu thịt mỡ tích tụ." Đường Đường cười khanh khách nói.


Bị Đường Đường nói như thế Chung Minh cũng không còn muốn ăn, nhưng vẫn không ngừng kiên trì nói uống chút cà phê nóng, vậy được chưa? Đường Đường lúc này mới miễn cưỡng đáp ứng.


Hai người ngồi vào quán cà phê, chủ yếu tán gẫu một chút. Đường Đường bát quái nói về tình hình kinh tế sôi động, đáng tiếc Chung Minh chỉ trả lời có lệ, tất cả tâm tư đều bay đi mất.


Đường Đường nhìn thấu: "Cậu hiện tại không phải đang nhớ Bạch tổng giám của cậu đi?"


"Cô ta không phải của mình." Chung Minh phủ nhận.


"Không nghĩ cùng người ta hòa hợp lần nữa?"


"Nói cái gì vậy!" Chung Minh thiếu chút nữa chụp cái bàn.


"Phản ứng mạnh vậy chứng minh là có để ý, thế tại sao giáng sinh không hẹn người ta?"


Chung Minh như quả bóng xì hơi mềm xuống: "Mình tại sao phải hẹn cô ta? Mình và cô ta quan hệ cấp trên cấp dưới, người ta mời mình ăn một bữa biểu đạt xin lỗi vì thất lễ mà thôi, mình không tiếp tục ngu ngốc suy nghĩ thêm. Để ý thì như thế nào, không để ý thì như thế nào? Dù sao kết quả cũng giống nhau."


"À? Cậu lại cô đơn, muốn tìm tình một đêm vui vẻ một chút?"


"Vui vẻ với em cậu đấy! Mình không bao giờ...không bao giờ làm chuyện này nữa! Ngộ nhỡ lần này vui vẻ với cái gì tổng tài phòng bên cạnh, thì mình trở nên điên mất."


"Là cậu quá kém, mình đùa giỡn nhiều lần như vậy cũng không xảy ra chuyện gì."


Chung Minh trợn to hai mắt: "Họ Đường, cô quả nhiên là người như thế. Cô đã kết hôn rồi vẫn còn ham vui như thế, không sợ dẫn lửa thiêu thân sao? Tôi khuyên cô còn cơ hội nên thu tay lại, nếu như bị chồng cô phát hiện nói....."


"Anh ta sẽ không phát hiện, phát hiện cũng tốt, nhân cơ hội ly hôn."


Chung Minh càng ngạc nhiên hơn: "Cậu muốn ly hôn, không phải chỉ mới kết hôn hơn một năm sao?"


Đường Đường trầm mặc một hồi, biểu tình nghiêm túc trước nay chưa từng có, có lẽ đang suy nghĩ gì đó. Quen nhìn dáng vẻ cợt nhã, đột nhiên nay lại thay đổi thái độ, thật làm cho người khác khó khăn thích ứng. May mà Đường Đường rất nhanh hồi phục thái độ bình thường: "Không nói chuyện nhàm chán đó, Chung Minh à Chung Minh, cậu nói chúng ta như thế nào mới có thể thay đổi cuộc sống nhàm chán này? Giáng sinh không may ở bên ngoài trúng gió thì sao? Rõ ràng chúng ta nên đi xem phim đi? Cậu không phải mua vé xem phim nhưng không hẹn thành công sao? Đừng lãng phí, chúng ta cùng nhau xem cũng tốt mà."


"Sớm vứt."


"......Cực kì lãng phí, trời mưa cẩn thận bị thiên lôi đánh chết."


Hai người uống cà phê ấm thân xong lại nhàm chán, hôm nay ở cùng một chỗ với bạn thân lại thành ra có chút chua xót. Đường Đường đề nghị đi đến quán bar sau phố.


"Làm gì, cậu muốn uống rượu sao?" Chung Minh thật cảnh giác với Đường Đường, nữ nhân này vô cùng tốt rượu, chẳng qua là tửu lượng đặc biệt kém, uống vào một chút sẽ mượn rượu làm càn, từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi.


"Không uống không uống, hôm nay quán bar thấp nhấp cũng không có món nào ít hơn một nghìn. Chúng ta đến đó xem mỹ nữ khỏa thân là được rồi."


"Đây là đề nghị quái quỷ gì."


Đường Đường bày ra bộ dạng mị hoặc câu dẫn ánh mắt người khác: "Vậy xem mình được không?"


"...............Vậy đến đó đi."


Sau phố không khí thật nóng, gió lạnh cũng không thổi tới, thanh niên nơi đây vô cùng nhiệt tình ngồi trước các cửa hàng phóng túng. Mùi thịt nướng cùng âm thanh chạm cốc vang lên, cộng với những ánh đèn trên cửa hiệu không biết mệt mỏi nhấp nháy, đám người rộn ràng nhốn nháo làm Chung Minh cuốn theo.


Đây là con phố mà Đường Đường rất thích, có thể vào bar uống rượu, cũng có thể từ quầy rượu bước vài bước sang quầy bán quà vặt. Đường Đường mua hai ly rượu Bayberry, một ly trà vẫn còn nóng.


"Đây là rượu Bayberry từ cây dương mai, đừng thấy nó có hương thơm lại ngọt giống nước trái cây mà uống, rất dễ say." Đường Đường nói.


"Như vậy à." Chung Minh uống một chút, quả nhiên rất ngon, nhưng biết rõ mình tửu lượng không tính là cao, nên chỉ uống một ít. Rượu mạnh làm thân thể dần nóng lên, tâm tình cũng thay đổi theo.


Đột nhiên tuyết rơi, bông tuyết rơi trên vai Chung Minh, ngẩng đầu nhìn lại, tuyết trong bầu trời đêm rơi xuống như món quà ôn nhu của Thượng Đế. Bông tuyết rơi trên lông mi, theo động tác chớp chớp mắt của Chung Minh mà rung động.


Chung Minh nghĩ đến năm năm trước, cũng trong một đêm tuyết như thế này, Chung Minh và người đã từ bỏ nàng nắm chặt tay nhau đi trong tuyết. Người kia nói muốn cùng Chung Minh cả đời cùng một chỗ, mỉm cười chậm rãi giọng nói biểu tình ôn nhu rõ ràng như tạc, vẻ mặt kiên định cùng lời nói động lòng người giống như đang còn tại bên tai, nhưng người cũng đã biến mất không thấy đâu.


"Haizz....." Chung Minh thở dài, nghĩ đến người ta trong lòng vẫn khó chịu.


"Đừng than thở, sẽ mau già." Đường Đường ôm vai Chung Minh, quần áo ma sát tạo thành độ ấm, Chung Minh ngẩng đầu nhìn lại, bởi vì mang giày cao gót nên Đường Đường cao hơn một chút, tóc đen một màu được ngọn đèn chiếu một chút sáng trở nên lấp lánh, che đi vẻ mị hoặc của Đường Đường. Ngay cả khuôn mặt được trang điểm đậm cũng không thấy rõ, chỉ hiện lên đôi mắt tuyệt đẹp.


Chung Minh trong lòng thư giãn, cảm xúc vui vẻ cũng chầm chậm chảy trong lòng.


Dựa đầu vào vai Đường Đường, hai người cùng nhau đi qua đám đông.


Đường Đường một bên nói: "Tại sao phải dựa vào vai? Muốn cùng mình trở thành một đôi đúng không?"


"Dong dài, tôi là muốn cô ấm áp, làm cô không thấy giáng sinh cô đơn lẻ loi một mình đáng thương." Dù sao hai người bọn họ là bạn thân, bạn thân có trách nhiệm đem ấm áp đến cho nhau, không phải sao?


"Nói như vậy phải cảm ơn cậu." Đường Đường khoác lên vai Chung Minh dùng sức đem nàng kéo vào ngực, ôm thật chặt.


"Đương nhiên là phải cảm ơn mình, mình hy sinh thời gian để đi cùng cậu đấy."


"Mình đây phải cảm tạ thế nào?" Đường Đường sờ cằm Chung Minh, "Một cái hôn ướt át được không?"


Chung Minh xanh mặt tức giận: "Cô có thể đến cửa tiệm đối diện để hôn con gấu ngựa kia."


"Như vậy sao được, cậu cũng tương đối đáng yêu." Đường Đường chết sống muốn đùa giỡn Chung Minh.


"Cậu điên rồi!" Chung Minh liều mạng giãy giụa, chết cũng không muốn bị đùa giỡn.


Hai người hỉ hả trên đường lôi kéo nhau, đối diện là một nữ nhân cao gầy đang bước đi thật nhanh, tóc dài xõa vai được bao quanh bởi khăn choàng dày màu xám kẻ sọc, sải bước đến phía trước, quần áo đều bị gió thổi lên. Nữ nhân thở ra sương mù trắng xóa nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý cô gái tóc ngắn phía sau.


Cô gái tóc ngắn khuôn mặt xinh đẹp, cũng không hẳn trung tính, có lẽ áo khoác ngoài làm mất đi vẻ nữ tính, thiên hướng đẹp trai. Cô gái cố tươi cười với Bạch Cẩn Niên, đi phía sau vẫn nói: "Bạch tiểu thư, đừng tuyệt tình như vậy, vừa rồi chúng ta không phải còn vui vẻ sao? Vì sao tôi thổ lộ cô lại muốn đi? Không để cho tôi một cơ hội sao? Cô không phải đã chia tay rồi sao? Tôi sẽ không giống như cô ấy khi dễ cô..."


Nói đến đây Bạch Cẩn Niên quay lại nhìn cô gái căm tức, cô gái buông tay----- thật là vô tội.


"A" Chung Minh vẫn cùng Đường Đường đùa giỡn, đột nhiên phát hiện phía trước có một vị khách không mời mà đến. Đó không phải Niên ngu ngốc sao? Ô, có phải nghiệt duyên đâu, đi đến đâu cũng không thoát được cô ta a!


Bạch Cẩn Niên cùng lúc cũng phát hiện Chung Minh đang trong lòng Đường Đường, sắc mặt ngưng trọng một hồi càng thêm tồi tệ. Đi về phía Chung Minh, không nói hai lời liền kéo nàng ra khỏi ngực Đường Đường, cũng không nhìn mặt nàng cùng hai người kia kinh ngạc thế nào, giống bắt cóc đem nàng lôi đi.


"Này! Bạch Cẩn Niên! Ý cô là gì?" Cô gái tóc ngắn kêu lên, người đi đường đều nhìn về hướng này.


"Là ý này." Bạch Cẩn Niên lấy hai tay cố định đầu Chung Minh, mặc kệ Chung Minh giãy giụa cùng chất vấn, một cái hôn đáp trên môi Chung Minh.


Tác giả: Tôi có xem tin nhắn của mọi người, cũng chưa trả lời lại.


Phải trả lời sao? Nếu mọi người thấy cần tôi sẽ trả lời tin nhắn, cảm thấy tôi vùi đầu để post chương mới mà không cần phải trả lời cũng không phải là lựa chọn tồi?

Bình luận

Truyện đang đọc