TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ

Đường Đường ngủ rất say, khi thức dậy cái đầu đau nhức nặng nề, cả người như rời rạc, di chuyển một chút thì đau đến đổ mồ hôi lạnh.


Tấm màn khách sạn quả là cách quang hiệu quả, bóng đêm vây quanh không phân biệt được hiện giờ là lúc nào.


Hôm nay là thứ mấy? Là thời gian đi làm, không có xin phép cũng không có đi làm, đoán chừng ông chủ đã muốn nổi điên.


Nhưng tình trạng hiện tại không thể đi làm được, Đường Đường gian nan đi đến WC, đứng trước gương, xem tỉ mỉ khuôn mặt. Khóe miệng sưng vù thiếu chút nữa Đường Đường cũng giật mình, người là ai a? Ánh mắt tối tăm, đầu tóc lộn xộn, đương nhiên hình dáng này Đường Đường cũng chưa thấy qua.


Không được, tuyệt đối không thể để cho bản thân suy sụp như vậy. Đường Đường chịu đau tắm rửa, cẩn thận tránh đi vết thương. Tắm được một nửa thì không còn sức lực, tẩy rửa tùy tiện có lệ, trùm khăn tắm lên người bò lại giường.


Ở trên giường phát run, đến khi nhiệt độ cơ thể trở về trạng thái bình thường Đường Đường mới nghĩ đến........ Họ Trần ngu xuẩn kia đâu?


Nhìn quanh giường lớn, không thấy bóng dáng Trần Tịnh Nhất. Có thể đã đi rồi........


Cũng tốt.


Đường Đường nằm thật lâu, muốn ngủ tiếp nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy buồn ngủ.


"Đáng ghét, có thuốc lá thì tốt rồi....." Đường Đường suy yếu lầm bầm.


"Tôi đi mua giúp em a." Trong bóng đêm đột nhiên có một giọng nói vang lên, Đường Đường sợ tới mức hét lên một tiếng: "Gặp quỷ rồi! Cô ở chỗ nào!" Bất chấp cả người bị thương, Đường Đường lôi khăn tắm đi kéo màn cửa sổ. Ánh sáng mặt trời nhất thời chiếu rọi vào phòng, làm đôi mắt đã quen với bóng tối không thể mở ra. Đến lúc Đường Đường có thể mở mắt, phát hiện Trần Tịnh Nhất ngồi trên sô pha, trên người khoác cái chăn mỏng, mắt đỏ ngầu đôi môi trắng bệch, nhưng tươi cười rất giống ánh mặt trời ấm áp động lòng người.


"Sớm , Đường tiểu thư."


Ánh mắt Đường Đường mơ hồ, hỏi: "Cô ngồi ở đây một đêm."


"Đúng vậy a."


"Có bệnh à? Có giường không ngủ."


"Em ngủ trên đó a."


"Nói cô có bệnh thì cô bệnh cho tôi xem....... Hai người nữ ngủ với nhau có liên quan gì? Cũng không mang thai!"


Trần Tịnh Nhất bị chọc cười: "Cho dù một nam một nữ ngủ cùng nhau nhưng không có làm gì, cũng không mang thai a."


"Lười nói với cô. Dù sao không phải tôi bắt cô ngồi sô pha một đêm." Đường Đường chống đỡ thân thể đi lấy quần áo, Trần Tịnh Nhất thấy Đường Đường rất cẩn thận giữ cái khăn không cho nó rơi xuống.


"Em thấy khá hơn chút nào không?"


Đường Đường đưa lưng về phía Trần Tịnh Nhất mặc quần áo: "Chút vết thương này không chết được."


"Bớt đi, không có tôi, xác định em hôm nay nhất định không thể rời khỏi giường." Trần Tịnh Nhất "Ôi ôi" đứng lên, run rẩy dùng tay chân chống đỡ, bộ dáng y hệt người già tập thể dục buổi sáng.


Đường Đường liếc mắt nhìn: "Cô bị gì thế, cả người đau nhức sau? Đúng là tự làm tự chịu!"


Trần Tịnh Nhất cười cười: "Hôm nay em còn muốn đi làm sao? Chờ tôi một chút tôi rửa mặt đưa em đi."


"Không phiền ngài, tôi có thể tự đi." Đường Đường ăn mặc chỉnh tề, mang khẩu trang hôm qua mua trên đường, chuẩn bị ra ngoài.


"Này, tối thiểu em cũng chờ tôi một chút!" Trần Tịnh Nhất vừa tỉnh ngủ, cũng chưa kịp thu dọn, Đường Đường đã đẩy cửa đi ra ngoài, thuận tiện le lưỡi với Trần Tịnh Nhất.


Chờ cánh cửa đóng, Trần Tịnh Nhất mới thật sự bất đắc dĩ.


"Thật sự là một cô gái khó đẽo gọt."


Đường Đường hiểu, bản thân thế nào cũng phải về nhà một chuyến, ít nhất cũng chuyển đồ đạc của mình đi. Phải ly hôn này nọ, cũng không nhanh như vậy, trước phải bàn bạc tốt.


Nhưng hiện tại Đường Đường nghĩ không ra tính cách của chồng mình. Trước kia vẫn cảm thấy hắn ta tính tình chậm chạp ôn nhu, là một người thật tốt. Nhưng hôm qua hắn đem tất cả đồ trong nhà ném đi, nhặt được bình hoa liền ném vào người Đường Đường, Đường Đường cũng không trốn tránh, bình hoa trực tiếp trúng vào xương sườn. Đường Đường chưa từng thấy hắn phát hỏa như vậy, một bạt tay làm miệng Đường Đường sưng lên, như phim cổ trang kiếm hiệp, máu chảy xuống tới cằm, trước kia Đường Đường cảm thấy diễn viên đóng quá phô trương, lúc này Đường Đường mới hiểu máu thật sự có thể chảy như vậy.


Hàng xóm nghe được tiếng động đáng sợ liền tới khuyên ngăn, mấy người đàn ông cũng không ngăn được hắn, hắn như trâu đực bị chọc giận, đấm đá lung tung làm tất cả mọi người bị thương.


Đường Đường không hiểu rõ ranh giới nội tâm của hắn ở đâu, đối với hắn Đường Đường đã biến thành người hoàn toàn xa lạ.


Hóa ra Chung Minh nói rất đúng. Nếm thử tình một đêm xong Chung Minh nói với Đường Đường, trong lòng con người là một con người xa lạ khác, là một tên ác ma đáng sợ. Bình thường không thấy nó không quen nó, một khi bị giải trừ phong ấn, thân thể sẽ bị nó chiếm đoạt, giống như ma quỷ, làm ra chuyện ngay cả bản thân cũng không thể lí giải.


Ác ma kia thật đáng sợ, muốn ngăn chặn cũng ngăn không được. Nó tượng trưng cho dục vọng, là tà ác trong lòng mỗi người.


Nhưng, Đường Đường có thể không về sao?


Chậm rãi đi về nhà, xa xa nhìn thấy tiểu khu trong lòng Đường Đường phát lạnh.


Bước về trước hai bước, đã thấy một cái bóng lưng. Bóng lưng kia có phong cách thật xa lạ, chưa từng thấy qua, nhưng thân ảnh ấy.......... Có loại cảm giác quen thuộc kì lạ.


Tóc dài màu đen được chăm sóc thật tốt, cơ hồ màu đen phản chiếu với ánh sáng đến chói mắt.


Trong lòng Đường Đường run rẩy từng đợt, dường như đứng không vững.


"Đổng Dịch Huyên?" Đường Đường thử gọi cái tên đã lâu không kêu đến kia.


Nữ nhân quay đầu lại, khuôn mặt quen thuộc một lần nữa lại xuất hiện trước mắt, nhưng phát hiện nó đã vô thanh vô tức* thay đổi.


"Tôi nghĩ nên đến nhà Đường Đường!" Chung Minh ở công ty lên mạng khuấy động MSN của Bạch Cẩn Niên. Dường như gõ muốn hỏng bàn phím mà bên kia Bạch Cẩn Niên vẫn thể hiện một chuỗi im lặng tuyệt đối.


"Cái thái độ của chị là gì." Chung Minh điên cuồng gõ bàn phím, "Tôi thật sự lo lắng cho cậu ấy!"


"O.O" Bạch Cẩn Niên trả lời bằng cái biểu tượng ngu ngốc, không có chữ.


Chung Minh có cảm giác bị đánh bại, không đến giáp mặt nói chuyện thì làm được gì, mấy bàn tay có thể gõ ra cái gì, ở trên mạng trao đổi không thể bóp cổ chị ta!


"Hôm nay chị không được bắt tăng ca!" Chung Minh quyết định, nếu Bạch Cẩn Niên không đáp lời, liền trực tiếp vào phòng giết Bạch Cẩn Niên đi.


Bạch Cẩn Niên gửi một cái biểu cảm, rồi lại thêm một cái biểu cảm, sau đó mới có mấy chữ: "Tiểu Chung Minh nói không tăng ca sẽ không tăng ca."


"...... Tốt nhất là phải nghe lời như vậy!"


Tan việc lái xe dừng trước nhà Đường Đường, Chung Minh đang do dự không biết dùng cách thức nào đi lên gõ cửa mới không xảy ra đánh nhau, chợt nghe Bạch Cẩn Niên nói: "Em xem, đó không phải là bạn thân nhà em sao?"


Chung Minh nhìn sang, ánh đèn đã chiếu sáng đêm tối, Đường Đường đứng cách đó không xa, đang nói chuyện với một người con gái.


"Gì? Hình như là cậu ấy..... Hơn nữa, người mà cậu ấy đang nói chuyện, không phải là...... Đổng tiểu thư!"


"Cái gì Đổng tiểu thư?"


Chung Minh còn muốn giải thích với Bạch Cẩn Niên, lại phát hiện chồng Đường Đường đi đổ rác. Mới vừa đem đồ đến thùng rác lại thấy vợ mình cùng người phụ nữ khác nói chuyện thân mật. Lúc hắn phát hiện bị vợ mình lừa dối, vợ ở sau lưng làm chuyện đáng hận, đánh vợ muốn tàn phế. Vốn tưởng hai ngày có thể bớt giận, kết quả lại để hắn nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy. Lí trí trong nháy mắt bị ném đi, gân xanh đều nổi lên đầu, nắm chặt hai tay chạy đến.


"Trời ạ!" Chung Minh hoàn toàn không nghĩ nhiều lập tức lao xuống xe. Bạch Cẩn Niên "Này" vài tiếng Chung Minh cũng không để ý.


"Này ngu ngốc." Bạch Cẩn Niên đành phải theo Chung Minh xuống xe.


Tác giả: Quên đi, tác giả không trông cậy vào JJ động kinh, cứ như vậy (Ngồi chồm hỗm ở góc tường.)


*Vô thanh vô tức: Im hơi lặng tiếng.


*MSN: Tương tự Yahoo chat.

Bình luận

Truyện đang đọc