TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ

Giường lớn mềm mại, nằm trên ra trải giường và chăn chất lượng rất thoải mái, sẽ làm người ta muốn ngủ, nhưng Chung Minh không có tâm tư hưởng thụ.


Mặc dù Bạch Cẩn Niên từ phía sau ôm lấy Chung Minh, đem cả người Chung Minh ôm chặt, nhưng giờ phút này một chút cảm giác an toàn cũng không có. Loại cảm giác an toàn này, quả nhiên không phải một cái ôm, một cái hôn có thể tạo ra. Nó cần một nội tâm bình yên, tự bản thân mình cho mình cảm giác an toàn.


Không biết là mấy giờ, ước chừng đã là đêm khuya, Chung Minh không ngủ, cũng biết nằm theo tư thế này Bạch Cẩn Niên cũng không ngủ được, nhưng Bạch Cẩn Niên không chút động tĩnh, hô hấp luôn đều đều như vậy, hai tay ôm ấp cũng không có dấu hiệu buông lỏng.


Ngoài cửa sổ là mặt biển êm ả, Chung Minh không biết mình đã nhìn chằm chằm nơi đó bao lâu, ánh mắt trở nên cay cay.


Vấn đề kia không ngừng xoay quanh đầu óc, ngượng ngùng muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi.


"Vậy chị sẽ đi bao lâu?" Theo hiểu biết của Chung Minh về Bạch Cẩn Niên, nếu Chung Minh cố chấp làm nũng thật sự có thể tránh chuyện đột nhiên chia lìa. Chung Minh đã muốn hiểu rõ Bạch Cẩn Niên là một người dễ dàng mềm lòng, ăn mềm không ăn cứng, bởi vì một chút mất mát của Chung Minh mà hao tổn tâm tư đi lấy lòng, nếu như là nước mắt, chỉ sợ càng hữu hiệu. Nhưng Chung Minh không muốn làm chuyện như vậy, những việc nhỏ bé có thể cố tình gây sự quá mức, Chung Minh thích Bạch Cẩn Niên nhẫn nại dỗ dành mình, đó là cảm giác ấm áp được chú ý được săn sóc. Nhưng chuyện lớn, Chung Minh vẫn có chừng mực, cũng không muốn làm chậm trễ Bạch Cẩn Niên, cũng không muốn can thiệp của sống của Bạch Cẩn Niên.


"Ít nhất nửa năm......" Âm cuối bị Bạch Cẩn Niên kéo dài, dường như kì hạn này cũng là dự đoán.


Đau lòng vô cùng, so với tưởng tượng của Chung Minh chắc là lâu rất lâu.


"Vậy công việc thì sao?"


"Đành phải từ chức."


Hóa ra chuyện quan trọng như vậy, đến công việc cũng phải từ bỏ.


Chung Minh ngồi dậy, Bạch Cẩn Niên liền buông ra. Chung Minh cảm giác khổ sở không nói được, lúc này Chung Minh mong muốn dù mình có giãy giụa thế nào đối phương cũng sẽ không buông tay.


Bạch Cẩn Niên, vẫn rất ôn nhu.


"Bạch Cẩn Niên, chị thật sự có thể trở về sao?" Chung Minh nhìn về phía Bạch Cẩn Niên, chỉ có thể thấy ánh sáng xanh thẳm chiếu rọi trên khuôn mặt Bạch Cẩn Niên. Mơ màng, thấy Bạch Cẩn Niên trong bóng tối hơi đau khổ đưa ra bàn tay đã tê rần.


"Đương nhiên sẽ trở về, em ở đây, tôi dĩ nhiên phải trở về."


Nhẫn nại, kiên trì, ôn nhu..... Nếu Bạch Cẩn Niên không tốt như vậy sẽ không khiến người ta không đành lòng buông tay, có thể Chung Minh thật sự không có biện pháp chấp nhận người mình yêu bởi vì những chuyện khác mà rời đi lâu như vậy. Tự nhận bản thân không có dũng cảm, ở trong thế giới tình cảm Chung Minh vĩnh viễn đều ở thế bị động.


Nhưng nếu là Bạch Cẩn Niên, bất kể thế nào, cũng không muốn từ bỏ người này.


"Tiểu Chung Minh, em không tin tôi sao? Em cảm thấy tình cảm của chúng ta sẽ vì nửa năm mà mất đi sao?" Bạch Cẩn Niên nâng mặt Chung Minh, dùng ngón tay phác họa khuôn mặt Chung Minh, vạn phần đau xót ôn nhu.


Chung Minh nói: "Tôi từng cho rằng người yêu là người duy nhất trong thế giới của tôi, nhưng sau lại hiểu được ai cũng không thể cho tôi dựa vào. Những lời êm tai nói ra rất đơn giản, nhưng thật sự chỉ có mình tôi ngu ngốc xem đó là sự thật. Lúc bị vứt bỏ cũng chỉ có thể trách mình vô dụng, không đủ hấp dẫn để giữ lại bất kì người nào. Con người dễ dàng thay đổi, nói thật tôi bây giờ đã không thể tin tưởng vào tình yêu."


"Chung Minh....." Ánh mắt Bạch Cẩn Niên đã không thể che đậy những chất chứa đau đớn trong đó, nhẹ nhàng vì Chung Minh im lặng rơi nước mắt.


"Nhưng là không xong a....." Chung Minh đột nhiên nín khóc mỉm cười, cúi đầu, mang theo thanh âm nghẹn ngào cười nói: "Cho dù như thế nào, tôi vẫn muốn tin tưởng chị..... Vô luận chị nói với tôi chuyện gì tôi đều cảm thấy điều đó có thể thực hiện được. Tôi là nhân tài ngu ngốc phải không? Nhưng tôi thật sự thật sự hi vọng, chị nói tất cả đều là sự thật, đều là thật tâm thật ý......" Nói đến đây Chung Minh càng lúc càng nức nở, nước mắt không ngừng rơi xuống trên mu bàn tay Bạch Cẩn Niên.


"Em quả nhiên là đồ ngốc." Bạch Cẩn Niên cũng không để ý cánh tay còn tê nhức hay không, kéo Chung Minh ôm chặt vào lòng, để tiếng khóc của Chung Minh chôn vùi trong lòng mình. "Vô luận em có tin hay không, còn muốn tôi trở về hay không, tôi đều phải trở về bên cạnh em, bám em cả đời, cho dù em muốn trốn cũng trốn không thoát."


"Thần kinh!" Dường như từng lời nói của Bạch Cẩn Niên đều có ma lực, vài câu ngắn ngủi đã làm cho người đang khóc trong lòng rơi vào mật ngọt.


"Đúng vậy đó tôi chính là thần kinh." Bạch Cẩn Niên giữ cằm nâng mặt Chung Minh, đầu lưỡi khai mở đôi môi, rất dễ dàng tiến vào, "Nhưng nếu tôi có thần kinh hơn Chung tiểu thư của tôi vẫn thích tôi mà."


Khó có lúc hôn nồng nhiệt như thế, vành tai bị đùa giỡn làm cả người Chung Minh nhũn ra, ngay cả khí lực nói người này da mặt dày cũng không có.


Cơ thể thuận thế bị đẩy ngã rất nhanh có phản ứng, lửa nóng tràn đến giữa hai chân, bàn tay vuốt ve khuôn mặt bắt đầu chậm rãi dời xuống, vuốt ve cổ Chung Minh.


Thân thể Chung Minh đã quá quen thuộc với việc cùng Bạch Cẩn Niên gần gũi, Bạch Cẩn Niên cũng biết hôn ở nơi nào sẽ nhận được phản ứng của Chung Minh. Thân mình lửa nóng mềm nhũn bởi vì bị xâm chiếm mà trở nên tê dại, khoái hoạt không cách nào hình dung dần dần làm cơ thể trở nên cương cứng, Chung Minh nắm chặt ra giường hô hấp nặng nề.


"Em có thể ôm tôi, Tiểu Chung Minh." Bạch Cẩn Niên hôn cằm, để Chung Minh ngẩng đầu lên. Bởi vì nằm ngửa nên đôi môi Chung Minh hơi mở, hai mắt mê ly nhìn mặt nước phản chiếu nhộn nhạo trên trần nhà. Thật sự rất đẹp, đột nhiên phát hiện trong căn phòng tối yên tĩnh có một tia sáng, hình ảnh tinh quang phản chiếu rực rỡ.


Ý thức của Chung Minh bị Bạch Cẩn Niên chậm rãi hút đi, cảm giác kì lạ dần dần tích lũy trong nơi sâu thẳm của cơ thể, từ từ dìu dắt Chung Minh lên đỉnh vu sơn. Hai chân kẹp chặt phần hông, cánh tay quấn chặt cơ thể Bạch Cẩn Niên, theo nhịp điệu của người trên thân mà rên rỉ.


"Thả lỏng...." Cảm giác nóng rực ẩm ướt chưa từng có ôm lấy đầu ngón tay Bạch Cẩn Niên, bên trong toàn lực co rút, chỉ biết Chung Minh sắp tới. Nhưng là Bạch Cẩn Niên bị Chung Minh giữ chặt, không có cách nào di chuyển.


"Không được........ Không được......." Chỉ sợ bản thân Chung Minh cũng không biết mình đang nói gì, thanh âm nghẹn ngào không ngừng rên rỉ.


"Cái gì không được? Em như vậy gây trở ngại cho tôi biết không?"


"Vô liêm sỉ, chị......." Chung Minh muốn khóc, giờ phút này mà Bạch Cẩn Niên còn dám có loại giọng điệu đáng ghét này. Nhưng hiện tại Chung Minh không thể phản kháng.


"Em phải ngoan." Bạch Cẩn Niên ôm eo lật người Chung Minh đè xuống giường, một bàn tay theo cổ nâng lấy mặt Chung Minh, bắt Chung Minh gian nan quay đầu hôn môi với mình, dùng đầu gối tách ra hai chân, xâm nhập càng thêm dễ dàng.


"Bạch Cẩn Niên....... Chị....." Chung Minh không nghĩ mình sẽ bị bài bố theo tư thế như vậy, mà động tác của Bạch Cẩn Niên ở phía sau rõ ràng càng nhanh hơn. Chung Minh không phải quỳ cũng không phải nằm úp sấp, trong tư thế vặn vẹo còn bị Bạch Cẩn Niên hôn, chỗ sâu trong cơ thể liên tục bị ma sát làm Chung Minh đã không thể khống chế thanh âm của mình. Vừa thẹn vừa giận, hết lần này đến lần khác không thoát khỏi loại cảm giác vui sướng này, cả người còn bị Bạch Cẩn Niên giam giữ.


Cảm giác vừa vui sướng vừa khó chịu tràn ngập, Bạch Cẩn Niên đưa Chung Minh đến đỉnh điểm, cao triều dâng trào, co rút trong nơi sâu thẳm kia, bao phủ thần kinh, Chung Minh xụi lơ vô thần nằm trên giường, mệt mỏi thở dốc.


Bạch Cẩn Niên cũng mệt chết, nhưng nhìn thấy người dưới thân bị trêu chọc đến mệt mỏi, trái tim cũng tan chảy, hôn bả vai Chung Minh, ân cần thăm hỏi: "Thoải mái sao?"


Đôi mắt Chung Minh còn có khí lực phiêu động, hung hăng liếc Bạch Cẩn Niên một cái. Tư thế không phải nằm cũng không phải ngồi làm cái eo phải chịu sức nặng rất lớn, bây giờ đau nhức không chịu nổi, chân cũng mất khí lực, muốn nhảy dựng lên chụp đầu tên hỗn đản này cũng không có biện pháp.


Nào có ai đầu hôm vâng lời để đẩy ngã nửa đêm lại bất ngờ tạo phản, làm người ta không chuẩn bị trước tâm lí.


Bạch Cẩn Niên khai mở đôi môi Chung Minh, nhẹ nhàng hôn.


"Tiểu Chung Minh, em nhớ kĩ em đã nói chờ tôi, không thể nuốt lời nha."


Hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, vui vẻ qua đi là lúc phải đối mặt với thế giới hiện thực.

Bình luận

Truyện đang đọc