Ghét nhất xe chấn.
Bởi vì không gian nhỏ, cho nên cơ thể không thể dũi thẳng, tư thế căn bản khó chịu, phần eo cũng không biết đụng vào chỗ nào của xe, làm Chung Minh sống không bằng chết, trên dưới cùng nhau đau nhức.
Cố tình Bạch Cẩn Niên một chút cũng không buông tha Chung Minh.
"Hỗn đản.... Chị dám khi dễ tôi như vậy.... Cẩn thận tôi...." Chung Minh thật vất vả tìm được hô hấp, trong cơ thể tích tụ nhiều tê dại làm Chung Minh nhịn không được oán giận.
"Ngoan." Bạch Cẩn Niên hôn cái trán Chung Minh, "Tôi làm sao khi dễ em? Chẳng lẽ em không thoải mái sao?"
Chung Minh nức nở một tiếng nói: "Đau a....."
Đau?
Bạch Cẩn Niên dừng động tác.
"Kì quái, em thế nào lại bị đau?"
Làm hơn một nửa kêu đau, Bạch Cẩn Niên cũng không có biện pháp tiếp tục nữa, đồng thời nghi ngờ.
Hai người cũng biết ẩn ý ở đây là gì, không phải là: Ngài cũng không phải lần đầu tiên, ở trong đây la cái gì đau? Lời kịch chưa được Bạch Cẩn Niên nói ra, nhưng không nói rõ Chung Minh có hiểu được không?
Chung Minh lùi thân mình tức giận trả lời: "Tôi làm sao biết! Thật sự rất đau a!"
"Là đau chỗ nào?"
"Chị không phải nói vô nghĩa sao, đương nhiên là..... Chị đâm đâu thì chỗ đó đau." Nói xong Chung Minh cũng muốn khinh bỉ bản thân.
Nhưng Bạch Cẩn Niên cũng rất thong dong "Ồ" một tiếng, sau đó sờ sờ đầu Chung Minh, giúp Chung Minh nhặt lại quần áo, rất có kiên nhẫn hầu hạ đối phương mặc vào. Chung Minh thật sự không rõ vì sao Bạch Cẩn Niên luôn luôn có những câu cửa miệng khó hiểu, cái gì "Ừ" "A" "Ồ".... Hết thảy đều muốn tặng chị ta cái tát.
"Lần sau sẽ không làm như vậy nữa." Bạch Cẩn Niên cài khuy áo cho Chung Minh, "Tránh để em đau nữa. Rõ ràng là tôi vất vả để em vui vẻ, em còn nói tôi khi dễ em."
Cài khuy áo xong Chung Minh phát hiện mình cũng biến thành một hệ nghiêm túc.
"Chị là đồ ngốc, đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ!" Chung Minh đẩy Bạch Cẩn Niên ra muốn tự mặc quần, Bạch Cẩn Niên duỗi cánh tay nhỏ dài ra kéo Chung Minh trở về.
"Làm gì......" Chung Minh ánh mắt nhấp nháy ở trong lòng Bạch Cẩn Niên giãy giụa.
"Tôi cởi dĩ nhiên tôi phải mặc vào."
"Cái gì! Ai muốn chị làm việc này a! Tôi có tay!" Chung Minh giãy giụa lung tung còn lợi hại hơn.
"Đừng làm rộn, em phải ngoan."
"Tôi mới không cần ngoan."
"A, em dám không nghe lời thử xem a, ngày mai muốn ở nhà nằm một ngày không xuống giường được sao." Bạch Cẩn Niên lúc nói lời này đặc biệt nghiêm túc, như đang tính toán vấn đề này có bao nhiêu khả năng xảy ra.
Động tác Chung Minh lập tức dừng lại.
Kì quái! Niên ngốc thật sự là người như thế nào? Trước kia tại sao không phát hiện chị ta có bộ mặt hung ác tàn bạo như vậy? Còn muốn giúp người ta mặc quần.... Đây rốt cuộc là quan tâm bá đạo? Hay là quan tâm có âm mưu?
Chung Minh như thế nào cũng cảm thấy, giống như có chút việc lạ đang diễn ra a! Ấn tượng ban đầu trong lòng Chung Minh là Bạch Cẩn Niên bị áp lực khốn cùng, hoặc là một băng sơn mỹ nhân có khuynh hướng M. Thế nào qua vòng tay em Nhuyễn lại biến thành nữ vương?
Chẳng lẽ phương thức phát triển không đúng sao? Hỗn đản a!
"Bông tai có thích không?" Giúp Chung Minh thu dọn xong Bạch Cẩn Niên đưa ra bông tai.
Tôi có thể nói không thích sao? Nhưng nhĩ động bịt kín rồi đó Bạch tiểu thư! Chị bị cận thị sao! Chung Minh muốn..... Trợn trắng mắt cho Bạch Cẩn Niên xem. Nhưng Bạch Cẩn Niên thật lòng thật dạ tặng quà như thế, cho dù phải nhảy xuống cái hố lớn cũng không để Bạch Cẩn Niên thất vọng, được rồi: "Thích a." Thật sự không muốn để tâm, rất khổ.
"Thích là tốt rồi."
"Cám ơn chị a." — Hừ!
"Vậy nhớ mang cho tôi xem."
Thiên tài mới mang! Tặng cái gì không được lại tặng bông tai! Chẳng lẽ tôi vì ngu ngốc đưa bông tai mà phải đi bấm lỗ tai một lần nữa sao? Tôi là cái loại vì yêu mà hy sinh đến trình độ ngu ngốc đó sao?
Nằm mơ! Không có khả năng!
"Đau — gặp quỷ, đau quá a."
Thứ hai trên tàu điện ngầm, Chung Minh đêm qua đi bấm lỗ tai, chỉ cần hơi chút va chạm thì cái tai liền đau đến nhe răng nhếch miệng,
Đại khái nhĩ động đã bịt kín từ lâu, lần thứ hai bấm lỗ cũng không quá đau, cũng dùng thuốc để đề phòng nhiễm trùng, nhưng có lẽ hôm qua ngủ không đàng hoàng, cho nên sáng nay vành tai kịch liệt đau đớn.
Tàu điện chật chội làm Chung Minh lo lắng có người chạm trúng tai, đau như vậy nói không chừng Chung Minh sẽ phát điên hét chói tai.
"Thật ra mình mới là chân chính ngu ngốc." Chung Minh nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh của tàu điện, một bộ dáng đáng thương, đôi mắt hồng hồng, nói không chừng đau hơn chút nữa sẽ rớt nước mắt.
Nhưng lần gieo hạt này cũng có một chút thu hoạch, vén tóc ra phía sau lộ ra bông tai sáng chói, cả người tăng thêm vài phần cao quý nhờ trang sức tinh xảo. Hư vinh đang quấy nhiễu, Chung Minh vẫn suy nghĩ, kim cương này có phải hàng thật hay không có phải thật hay không......
Đến công ty Chung Minh nghĩ nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, vì thế đem tóc che tai lại. Ai biết vẫn bị phát hiện, đồng nghiệp nhiều chuyện rất không hình tượng đứng dậy kêu la: "Gấu mèo muội muội cậu bấm lỗ tai sao! Ôi mau tới cho tôi xem, bông tai lấp lánh nha!"
Chung Minh cả người bất lực, do dự nhận mệnh vén tóc cho các đồng nghiệp xem.
"Thoáng cái đã có vị nữ nhân."
"Gấu mèo muội muội có chuyện gì làm tâm huyết dâng trào đi bấm lỗ tai? Chẳng lẽ đang yêu?"
"Đúng đúng đúng, chỉ có tình yêu mới làm người ta thay đổi."
"Mau nói thật có phải cậu thành đôi với đồng chí Tống Thạch Sơn?"
Thân mình mảnh mai của Chung Minh lung lay sắp ngã vì những lời thị phi của mấy vị đồng nghiệp. Cái gì Tống Thạch Sơn, bây giờ còn nhắc tới người làm ở trạm soát vé đó sao. Nhưng...... Mấy dì nhiều chuyện này xúc giác nhạy bén như vậy sao? Thật đúng là..... Bởi vì đang yêu.
Lại nói tiếp, Bạch Cẩn Niên ở nơi nào? Còn chưa tới công ty sao? Chung Minh một lòng một dạ tìm thân ảnh Bạch Cẩn Niên, không biết ai không nặng không nhẹ chạm trúng vành tai còn sờ sờ bông tai một chút, một trận đau đớn làm Chung Minh thất thanh hét ầm lên.
"Làm sao vậy? Lỗ tai dính nước à? Nhiễm trùng?" Đồng nghiệp cũng bị tiếng hét dọa sợ.
Nước mắt Chung Minh chảy xuống một dòng, mắt đỏ vẫn xua tay ý nói không sao, nhưng cái tai đều đỏ lên.
Âm thanh giày cao gót đến gần, Bạch Cẩn Niên mang theo túi hấp tấp vào văn phòng.
Vừa tiến đến liền thấy Chung Minh đang khóc, tâm tình vốn đang thả lỏng liền căng thẳng lên. Bạch Cẩn Niên đứng tại chỗ nhìn Chung Minh thật lâu, cái gì cũng không nói, rõ ràng là rất muốn nói nhưng lại thôi.
Xuyên qua đám người vỗ nhẹ bả vai Chung Minh, nhỏ giọng ôn nhu nói: "Đến phòng làm việc của tôi một chút."
Tác giả: Bề bộn nhiều việc, viết ít, thứ lỗi.
JJ lại sập??