TỔNG GIÁM CỦA TA KHÔNG THỂ NÀO ĐÁNG YÊU NHƯ THẾ

Ném ám khí xong Chung Minh hoàn toàn không trông nom Bạch Cẩn Niên có uống thuốc hay không, dù sao Chung Minh biểu đạt tâm ý, về phần đối phương có nhận hay không Chung Minh cũng không thể xen vào, không phải sao?


Công việc buổi chiều bận rộn, cần phải sửa đổi văn kiện, cần phải cập nhật số liệu thị trường, cấp trên đang thúc giục, làm đầu Chung Minh đau ong ong. Có đồng nghiệp phát sốt xin nghỉ buổi chiều, công việc của đồng nghiệp ấy lại không thể không làm. Tổ trưởng bộ phận phát triển tính tình nóng nảy, công việc có gì khó khăn sẽ dễ dàng gắt gỏng. Nhìn tổ trưởng vò đầu, Chung Minh sợ anh ta sẽ rụng hết tóc, vì vậy hảo tâm tiếp nhận công việc thiếu chút nữa bị chậm trễ kia.


Tổ trưởng dốc sức chụp lấy cái mạng nhỏ của Chung Minh nói muốn khen thưởng, Chung Minh sắp hộc máu, liên tục xua tay nói là việc phải làm.


Chung Minh vội vội vàng vàng, thật vất vả mới làm xong hết công việc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã muốn tám giờ. Chung Minh đấm đấm lên lưng, đem máy tính tắt, thu thập một số đồ vật chuẩn bị ra về, lúc này Bạch Cẩn Niên từ phòng làm việc đi ra.


Phòng làm việc lớn chỉ có hai người, âm thanh giày cao gót của Bạch Cẩn Niên hết sức rõ ràng. Chung Minh không nghĩ Bạch Cẩn Niên còn chưa về nhà, đột nhiên không muốn bỏ lỡ, ngây người một hồi mới cẩn thận nói: "Bạch tổng giám còn chưa về sao?"


"Ừ." Bạch Cẩn Niên tay trái kéo áo khoác tay phải cầm túi, tóc rũ xuống phối hợp với đôi mắt đen sáng, áo len đen cao cổ bó sát người bày ra vẻ mặt vẫn là nghiêm nghị cùng khí chất làm người ta kiêng nể. Bạch Cẩn Niên chậm rãi mở miệng, vĩnh viễn bình tĩnh dùng một từ để trả lời.


"Về sớm một chút." Thấy Bạch Cẩn Niên không có gì đáng ngại, Chung Minh nghĩ đại khái Bạch Cẩn Niên đã uống thuốc nên hết đau, trong lòng trấn an, cả ngày công việc bận rộn, mệt mỏi rã rời bao phủ toàn thân, nói cũng không có sức nói, muốn nhanh trở về ngủ là tốt rồi. Dưới tính huống như vậy Bạch Cẩn Niên lại phát ra lời mời: "Cô còn chưa ăn cơm chiều, muốn cùng đi ăn một chút không?"


Chung Minh suy nghĩ cùng đi ăn tối với một người đã có người yêu có phải là một việc sáng suốt hay không, trầm mặc hồi lâu liền bị Bạch Cẩn Niên nhìn thấu tâm tư, Bạch Cẩn Niên dùng giọng điệu không phải sở trường, giễu cợt nói: "Bữa tối là nên ăn, nếu không ăn sẽ dễ dàng giống như tôi vậy, tạo phiền toái cho người khác và mình." Nói xong tự chỉ chỉ vào dạ dày của mình.


Bạn bè cùng ăn bữa cơm mà thôi, không có gì lớn lao. Chung Minh tự nhủ: Không nên biến thành đứa ngốc thấp thỏm không yên a, tổng giám mời cơm không thể không ăn!


Tuy rằng Bạch Cẩn Niên cũng chưa nói mời cơm a.


Bạch Cẩn Niên điều chỉnh hệ thống sưởi trong xe vừa đủ, hai người kề vai ngồi đều không nói chuyện. Chung Minh dùng ánh mắt liếc đến khăn choàng cổ đỏ, phát hiện Bạch Cẩn Niên mười phần cuồng khăn choàng, bắt đầu mùa đông Bạch Cẩn Niên hầu như mỗi ngày đều mang khăn choàng, mỗi lần đều là kiểu dáng khác nhau.


Chung Minh lầm bầm trong lòng: Loại có tiền này yêu đương hay giày vò nhau, hơn nữa suy nghĩ trong não vĩnh viễn là một bí mật. Có thời gian ăn mặc trang điểm xinh đẹp, lẽ nào không có một chút thời gian chiếu cố thân thể của mình sao?


"Cô thích ăn gì?" Trong lòng Chung Minh còn đang hung hăng công kích Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên cũng thật "Rộng lượng" hỏi ý Chung Minh.


"Tôi tùy tiện a, đều được." Dù sao Chung Minh không phải người thượng lưu, từng trải qua khổ cực, đứa nhỏ bị ép ăn gì thì phải ăn thứ ấy. Bạch Cẩn Niên mỉm cười quay đầu: "Cô thật là không kén chọn một chút nào. Tôi quyết định được rồi, đi ăn xúp thế nào? Buổi tối ăn một chút ấm dạ dày."


"Được." Giờ còn biết ấm dạ dày nha, dạ dày thủng của cô chắc đang cảm động đến rơi nước mắt phải không?


Bạch Cẩn Niên vĩnh viễn đều mang Chung Minh đến những nơi kì quái như vậy, không phải hang động thì là đường hầm. Quán ăn khuya này nằm trong sâu trong ngõ nhỏ, cũng là địa điểm thích hợp để chôn thi thể. Hai người xuống xe chui vào hẻm này, vào trong quán ngồi phía sau tấm rèm cửa, tức thì cảm thấy ấm áp. Mặt tiền quán rất nhỏ chỉ bày ra bốn cái bàn, trong đó hai bàn đã có người ngồi. Mùi hương ở đây đánh thức cảm giác đói bụng của Chung Minh.


"A, Tiểu Bạch, đã lâu không gặp!" Chủ quán là phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, vừa thấy Bạch Cẩn Niên bước vào đã tươi cười rạng rỡ bắt chuyện. Mà Chung Minh lại che miệng cố gắng nhịn cười không ra tiếng: Tiểu Bạch! Tên này thật sự thích hợp với người kiên cường, cứng đầu, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản như Bạch tổng giám của chúng ta phải không!


Bạch Cẩn Niên lễ phép đáp lại: "Đúng vậy đã lâu không gặp, trong khoảng thời gian này công việc thay đổi nên tương đối bận rộn."


"Bận rộn cũng phải chú ý đến thân thể. A! Tranh tiểu thư không đi cùng sao?" Chủ quán nhìn thoáng qua Chung Minh hỏi như thế.


Chung Minh cảnh giác: Tranh tiểu thư? Ai a! Giọng nói có chút thăm dò cùng tiếc nuối. Tiểu Bạch Tiểu Tranh..... Đây là trò kết hợp thịnh hành vào thời nào đây a!


Bạch Cẩn Niên hơi lộ ra lúng túng trả lời: "Cô ấy gần đây cũng bề bộn nhiều việc, vẫn bay khắp thế giới..." Huhu bay khắp thế giới! Người kia còn là tiếp viến hàng không! Đây là xã hội thượng lưu phải không!


Chủ quán nói: "Trước đây hai người đều như hình với bóng cùng đi ăn khuya. Thấy cô mà không thấy cô ấy thật sự không quen." Hóa ra là nửa kia của Tiểu Bạch? Làm cô ta tổn thương là người kia sao? Chủ quán à, cô mở quán xúp thì đi nấu xúp đi, trông nom việc tư của người ta làm chi? Kinh doanh cần được nhận giải thưởng biết quan tâm mọi người sao?


"...... Vẫn giống như trước đi, xúp gà, hai phần." Niên ngu ngốc lại bắt đầu đùa giỡn ngu ngốc, nói sang chuyện khác sao! Hơn nữa.... Chờ một chút! Ai ăn xúp giống với cô! Nếu ăn giống nhau không chừng sẽ biến thành mặt than ngu ngốc như cô!


"Phiền cô, cho tôi xúp cá là được rồi." Chung Minh thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì mỉm cười lễ phép, đêm nay phối hợp diễn với cô ta cũng phải được quyền chọn lựa thức ăn, phải không?


"Được." Chủ quán lại tỉnh bơ nhìn Chung Minh liếc mắt một cái. Tố chất tâm lý đáng ngưỡng mộ của Chung Minh thật tốt, không thèm tranh luận, nhỏ giọng hừ chờ đợi chủ quán trắng béo đem xúp cá.


Chủ quán đi rồi, Bạch Cẩn Niên nói: "Đừng để ý, tôi là khách quen ở đây, từ khi học trung học đã bắt đầu đến nơi này ăn khuya, nên coi như có quen biết với bà chủ. Đặc biệt vào mùa đông, sau khi kết thúc buổi học thường đi ngang nơi này, ăn xúp gà mới có thể ngủ được."


"Đi cùng với Tranh tiểu thư sao?" Sau khi nói xong Chung Minh và Bạch Cẩn Niên sắc mặt cùng nhau chuyển xanh. Chung Minh thầm mắng mình ngu ngốc, tại sao lại đi hỏi chuyện riêng tư của người ta, thật giống như mình đối với quá khứ của người ta có hứng thú. Trong lòng hối hận không ngừng, nhưng ngoài mặt không thể cùng nội tâm đấm ngực giậm chân được, Chung Minh mỉm cười hiền lành, trình độ có thể đổi tên Chung Minh thành nàng Mona Lisa rồi.


"Đúng..." Bạch Cẩn Niên trả lời do do dự dự. Chung Minh thật là bị Bạch Cẩn Niên làm nghẹn một chút: Thật ngu ngốc, hỏi cái gì thì trả lời cái đó sao? Chẳng lẽ không biết cái gì gọi là riêng tư cá nhân sao?


Hai phần xúp được đem lên, quả nhiên mùi thơm ngát. Một mặt bởi vì Chung Minh thật sự đói bụng, về phương diện khác Chung Minh không muốn cùng người này dong dài nhiều, vì thế công dụng của miệng chỉ còn lại ăn uống. Trái ngược với Chung Minh thờ ơ, Bạch Cẩn Niên mời ăn khuya không đúng đối tượng rồi. Chung Minh tính toán một chút, cô ta ăn ba muỗng, còn lại thời gian đều nói chuyện về công việc, công việc trò chuyện và trò chuyện công việc.... Chung Minh ghét nhất cuộc sống như thế, ngu ngốc, thời gian làm việc không phân chia được sao, lẽ nào thời gian ăn sẽ ảnh hưởng đến số lượng tiêu thụ sản phẩm sao? Cuộc sống của Niên ngu ngốc không còn theo đuổi việc khác sao? Chung Minh từ đầu đều "Ừ" qua đáp lại, đồng thời tuyên thệ lần sau sẽ không bao giờ cùng ăn với kẻ cuồng công việc. Xét theo tính cách này của Bạch Cẩn Niên, bệnh bao tử sẽ biến thành một loại bệnh truyền nhiễm.


"Chung tiểu thư." Trọng tâm của câu chuyện đột nhiên dừng lại, Bạch Cẩn Niên nhìn mặt Chung Minh thâm trầm kêu một tiếng.


"Làm, làm sao vậy?" Kiểu nói chuyện muốn nói lại thôi cảm giác thật sự làm cho người ta khẩn trương.... Bạch Cẩn Niên nhìn Chung Minh khẩn trương nhịn không được cười rộ lên, nụ cười thật lòng đến nỗi có thể phát hiện được má lúm đồng tiền của Bạch Cẩn Niên: "Ở đây." Bạch Cẩn Niên đặt một ngón tay màu hồng được sơn tinh xảo lên môi Chung Minh.


Ngực Chung Minh vang một tiếng đùng, vội vàng di chuyển tầm nhìn, mặt như bị hỏa thiêu: "Như vậy.... Không tốt lắm..." Lòng hò hét: Niên ngu ngốc tại sao không biết liêm sỉ như vậy! Dám ở trước mặt mọi người chạm môi mình! Người có vợ không nên mặt dày như thế a!


"Sao? Không tốt?" Bạch Cẩn Niên vẻ mặt vô tội! Đương nhiên không tốt!


Chung Minh há miệng run rẩy nói: "Tuy rằng trước đây.... Không phải là chưa từng.... Thế nhưng... Không giống.... Khi đó... Cô biết, ừ, không có lo lắng nhiều như vậy. Hiện tại chúng ta..." Còn chưa nói hết chỉ thấy một mảnh khăn giấy xẹt nhanh qua môi, cả kinh, lời nói tiếp theo được nuốt trở về. Ngẩng đầu nhìn thấy mảnh khăn giấy trong tay Bạch Cẩn Niên dính một chút tương ớt, biểu tình như bất đắc dĩ: "Chung tiểu thư, cô đúng là nghĩ nhiều."


A! Chung Minh lúc này đúng là không có mặt mũi gặp người! Chết tiệt, Niên ngu ngốc lại còn run rẩy bả vai cười mãi không thôi, Chung Minh hé ra mặt đỏ, thật muốn đem cái bàn này xông lên cùng cô ta liều mạng! "Cô vô lại.... Không cho cười!"


"Ừ được, không cười không cười..."


"Cô rõ ràng còn cười!"


"...." "Không được che mặt cười! Này.... Che miệng cười cũng không được!"


Tuy rằng Chung Minh muốn ngăn chặn chuyện này, thế nhưng không thể nghi ngờ đây là giúp đối phương cười nhiều hơn. Không khí tức thì tốt lên.


"Gấu mèo muội muội không nên tức giận."


"Cô, cô mới là gấu mèo!"


"Tốt, tôi thật sự không cười."


"Ừ....."


"Phải bảo vệ quốc bảo."


"Cô đủ rồi!"


Đêm nay Bạch Cẩn Niên đặc biệt cười nhiều, cũng đặc biệt đáng yêu, ngữ điệu trêu chọc người trước sau vững vàng, giọng điệu rất độc đáo.


Chung Minh không thể phủ nhận bản thân thật thích ở cùng Bạch Cẩn Niên nhỏ bé thế này, sẽ làm Chung Minh nghĩ.... Rất ấm áp? Thật sự chỉ có thể dùng từ này.


Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang tay, tiếng chuông điện thoại cắt đứt hai người "Liếc mắt đưa tình". Bạch Cẩn Niên nhìn màn hình điện thoại, bao nhiêu tươi cười liền biến mất toàn bộ, suy tư một lát mới nghe điện thoại.


"Ừ, ăn xúp, đúng. A, cậu không cần đến, tôi lái xe, một chút trở về đi." Nghe thế Chung Minh mất hứng cúi đầu xuống tiếp tục ăn xúp đã nguội lạnh: Không phải bay khắp thế giới sao? Người này có thể rảnh rỗi muốn tới đón người sao?


Bạch Cẩn Niên cự tuyệt nửa ngày đối phương vẫn kiên trì muốn đến. Vì vậy Bạch Cẩn Niên không còn cách nào khác hơn là đáp ứng.


"Tôi đi trước." Chung Minh còn rất thức thời.


"Đừng đi." Bạch Cẩn Niên gắt gao nắm cổ tay Chung Minh, trên mặt hiện lên vẻ sợ sệt, "Theo giúp tôi một chút đi?"


Chung Minh không nghĩ tới Bạch Cẩn Niên sẽ có biểu tình như vậy, người yêu Bạch Cẩn Niên rốt cuộc là người như thế nào, lại làm Bạch Cẩn Niên sợ hãi như vậy?


"Ừ.... Ừ." Chung Minh không đành lòng thấy Bạch Cẩn Niên như vậy, nhất thời hồ đồ lưu lại.


Chung Minh có thể tượng tượng đến người đó là loại ngưu đầu mã diện ba đầu sáu tay, nhưng khi thấy tình một đêm chuyển sang nhiều đêm tình của Đường Đường là Lục tiểu thư vén rèm cửa đi tới thì, con ngươi Chung Minh muốn nhanh bay ra ngoài.


Đây là ý gì? Thế giới nhỏ bé như vậy sao?


Cho nên người yêu của Bạch Cẩn Niên, chính là Lục tiểu thư?


"Lục Nhuyễn Tranh." Bạch Cẩn Niên đúng là hướng người đó chào hỏi.


Chung Minh vẻ mặt như nhìn thấy quỷ đối lập với Lục tiểu thư ý cười dịu dàng, trong nháy mắt không gian ba chiều của thế giới trở nên không chân thật.


Tác giả: Về thời gian, tác giả ngày càng không có nhiều thời gian, nhưng tận lực viết một chương thêm nhiều chữ hơn để mọi người xem vui vẻ một chút đi >.<.

Bình luận

Truyện đang đọc