"Hôm nay tôi đi thăm Lục Nhuyễn Tranh." Biểu tình Bạch Cẩn Niên lúc nói những lời này thật bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện rất không quan trọng.
Chung Minh hiển nhiên ngẩn ngơ, rất nhanh điều tiết tâm tình: "A, như vậy sao, như thế nào? Hai người nói chuyện vui vẻ sao?"
Bạch Cẩn Niên nhai một miệng cơm, lắc đầu -- xem ra thật sự đói bụng. Nuốt xuống cơm nói: "Cô ấy ở bệnh viện, bị chứng kén ăn, đại khái chỉ còn nửa cái mạng. Mẹ cô ấy tới tìm tôi nói đến thăm cô ấy một lần. Tôi nhất thời mềm lòng đáp ứng."
Từng đợt sóng khó chịu đánh tới lòng Chung Minh, nhưng không tiện phát tán: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi phải đi thăm cô ấy. Nhưng tôi chưa đi đến phòng cô ấy, cô ấy đã nhìn thấy tôi rồi, nhưng không có sức đi ra gặp tôi."
Chung Minh ai oán nhìn Bạch Cẩn Niên, cảm thấy mình muốn nói cái gì, nhưng sợ hãi bản thân sẽ nói điều gì bốc đồng, đành phải chờ đối phương phát hiện ra ánh mắt oán giận của mình. Kết quả Bạch Cẩn Niên không phát hiện ánh mắt oán giận, Chung Minh lại phát hiện Bạch Cẩn Niên khác thường trước.
"Mặt chị làm sao vậy?!"
Tuy rằng Bạch Cẩn Niên vẫn luôn xõa tóc, sườn mặt cơ bản sẽ bị che khuất, nhưng khuôn mặt trắng trẻo phát sưng với năm ngón tay quá mức rõ ràng.
"Ừ, không có gì, Lục mẹ đánh." Bạch Cẩn Niên nói thật giống cái tát kia đánh vào mặt người khác với mặt mình không chút quan hệ.
Chung Minh hốt hoảng đứng lên, mặt xanh môi trắng bệch, bộ dáng trúng chất kịch độc. Hai tay không tự chủ được điên cuồng run rẩy, biểu hiện như trúng gió.
Bạch Cẩn Niên còn một miệng cơm, bị bộ dáng của Chung Minh làm hoảng sợ, cũng không quản cơm còn trong miệng, ngửa đầu ngửa cổ hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Cái lão yêu kia ở đâu! Tôi muốn.... Tôi muốn đi diệt bà ấy."
"Gấu mèo muội muội, em bình tĩnh một chút." Bạch Cẩn Niên đẩy hộp cơm qua một bên, giữ chặt cổ tay Chung Minh kéo xuống một cái, Chung Minh lập tức đứng không vững ngồi lên đùi Bạch Cẩn Niên.
"Chị điên rồi a! Bị, bị ai nhìn thấy thì làm sao bây giờ!"
"Yên tâm đã không còn ai."
"Nhưng là!"
Bạch Cẩn Niên dùng sức ôm Chung Minh, mặt dán lên lưng Chung Minh, nhắm mắt lại: "Gấu mèo ngốc, thỉnh thoảng thể để tôi làm nũng một chút không được sao?"
Làm nũng..... Chung Minh thẳng lưng, như một pho tượng bất động đảm đương trách nhiệm.
"Em nổi nóng cái gì? Là tôi tự chọn đối mặt người nhà họ Lục. Ngay từ đầu tôi hoàn toàn không muốn đi, cảm thấy nếu gặp cô ấy sẽ biến thành tình trạng dây dưa không rõ. Nhưng sau khi suy ngẫm, lại cảm thấy chỉ có đi mới là kết thúc. Lúc tôi mười lăm tuổi đã kết giao với cô ấy, qua nhiều năm như vậy thế giới của tôi chỉ có một mình cô ấy mà thôi. Tôi không sợ em lại giận dỗi, tôi chỉ muốn nói thật với em, Lục Nhuyễn Tranh đối với tôi mà nói là một người đặc biệt, cho dù là hiện tại, nhắc tới tên cô ấy trong lòng tôi cũng có cảm giác khác thường. Nhưng, tôi sẽ không vì chia tay cô ấy mà hối hận. Cảm giác bị phản bội nếu không trải qua sẽ không hiểu, chẳng lẽ muốn tôi chia tay vẫn phải trông nom cô ấy sao, đợi cho cô ấy chỉ còn một hơi thở cuối cùng sẽ vì thương hại mà trở lại ôm ấp cô ấy sao? Tôi không phải thánh mẫu, cũng không làm chuyện dây dưa không rõ này. Con người phải luôn luôn nhìn về phía trước. Muốn cùng em một chỗ tôi cũng đã nghĩ tới rất nhiều, nếu như em cũng là một người có tâm tư không rõ ràng, tôi sẽ phải trải qua một kiếp nạn nữa. Nhưng..... Tôi cảm thấy tôi không cần phải.... Đi cự tuyệt duyên phận đã đến."
Chung Minh quay đầu nhìn bạch Cẩn Niên, đôi mắt sáng lên. Bạch Cẩn Niên hỏi: "Tiểu Chung Minh, em có phải cảm thấy tôi là một người tuyệt tình không?"
Chung Minh lắc lắc thân mình, giữ lấy mặt Bạch Cẩn Niên, hung hăng hôn.
"Này, em không sợ có người sao?"
Chung Minh nhướn mày nhỏ giọng nói: "Cũng vì hiện tại không có ai nên không sợ."
Bạch Cẩn Niên cũng muốn trợn tròn mắt: "Ngốc."
"Mắng thật thoải mái nha, chị mới ngốc." Chung Minh còn đặc biệt nói, "Chị tại sao không nói cho tôi biết chị đi đâu? Hại tôi lo lắng cho chị. Tuy rằng ngoài miệng tôi luôn cáu kỉnh tới cáu kỉnh lui, nhưng chẳng lẽ chị thật sự cảm thấy tôi là một người cố tình gây sự sao?"
Bạch Cẩn Niên gật đầu.
"Cái gì a!" Chung Minh vỗ đầu Bạch Cẩn Niên.
"Được rồi được rồi, không náo loạn. Tôi biết Tiểu Chung Minh nhà tôi chỉ là ngoài miệng không bỏ qua cho tôi thôi."
"....... Những lời này ý nghĩa khác xa quá."
"...... Em cũng quá xấu xa, em đang suy nghĩ đi đâu đó."
"Rõ ràng là chị nói hưu nói vượn! Cái gì tuyệt tình, sẽ không có chuyện này! Bạch tiểu thư nhà tôi không được nói bậy như vậy!" Chung Minh xách tai Bạch Cẩn Niên lên, Bạch Cẩn Niên bắc đắc dĩ dời ánh mắt đi: "Đúng đúng, tôi không nên nói xấu cô ấy."
"Không được vuốt đuôi! Vốn dĩ là, Bạch tiểu thư khổ cực như vậy, còn bị tội danh này.... Chị đáng lẽ phải nói sớm cho tôi biết, tôi dù không giúp được gì, nhưng tối thiểu có thể làm tấm bia đỡ đạn! Nói đến, tuyệt tình? Nếu người yêu cũ theo con nhà giàu kia bây giờ trở về nói cô ấy chịu khổ, vẫn cảm thấy tôi còn yêu cùng tôi hợp lại, tôi cũng sẽ không nhìn cô ấy hơn một lần. Đây là tuyệt tình sao? Tôi tình nguyện tuyệt tình cũng không muốn tự ngược, đúng không?"
"Đúng đúng, em nói đều đúng."
"Ai muốn chị phụ họa theo...... Vậy chị sau này có thể tuyệt tình với tôi không?"
"........" Cằm Bạch Cẩn Niên cũng muốn rớt xuống. Vì sao đứa nhỏ này có ý tưởng quái lạ như vậy? Mới vừa rồi còn liều mạng công kích, đề xướng trân ái sinh mệnh rời xa thánh mẫu, mới vài giây lại quanh co hỏi vấn đề như vậy. Bạch Cẩn Niên cảm thán, quả nhiên nữ nhân là động vật dễ thay đổi, mà Chung Minh giỏi thay đổi như đàn tỳ bà①*.
"Em nếu không làm gì chuyện gì có lỗi với tôi thì vì sao tôi phải tuyệt tình với em?"
"Chuyện đó, tôi nói là nếu, ngày nào đó chứ không phải đã làm?"
"Em phải cẩn thận một chút."
"Nói bậy, tôi nói là -- nếu như!"
Bạch Cẩn Niên nghĩ thầm: Nào có nhiều nếu như như vậy, nhưng người này nên dỗ thế nào? Đại khái là muốn được dỗ dành, như vậy liền thỏa mãn tâm nguyện của em ấy là được rồi.
"Tôi sẽ không không để ý tới em, em là gấu mèo muội muội mà tôi yêu."
"Thật sự sao......" Ánh mắt trong suốt của Chung Minh biến thành một mảnh xuân tình mông lung.
Có thể nói giả sao?
"Thật sự." Bạch Cẩn Niên thật khẳng định gật đầu, để lời nói của mình có thêm sức thuyết phục, Bạch Cẩn Niên còn vòng tay qua thắt lưng Chung Minh.
"Vậy chị yêu tôi không?" Chung Minh hỏi xong mặt đã muốn đỏ bừng. Bạch Cẩn Niên thì có cảm xúc muốn quy tiên.
"Yêu."
Có thể nói không yêu sao?
"Vậy yêu bao nhiêu?"
Quả thật biến thành lời thoại phim truyền hình tầm thường! Bây giờ phim truyền hình có biên kịch để làm gì? Cho xin, cho dù không soạn ra nội dung có nhiều ý tứ cũng xin đừng dùng nhiều tâm tư cá nhân viết thành lời thoại được không? Nhìn đi, đây cũng là lời kịch dở tệ! Hỏi như vậy trả lời thế nào?
Tuy vấn đề này rất tệ, nhưng trả lời như thế nào mới có thể làm cho người hỏi vừa lòng?
May mắn Bạch Cẩn Niên đọc đủ thứ thơ ca, tính toán trước, vấn đề nho nhỏ này vẫn có thể giải quyết dễ dàng: "So với ngày hôm qua nhiều hơn một chút, so với ngày mai ít hơn một chút." Đoán chừng đây là đáp áp chuẩn không thể chuẩn hơn.
Chung Minh còn muốn nói gì nữa, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Bạch Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi đứng phắt dậy, còn Chung Minh ngồi trên đùi nháy mắt đã bị ném xuống đất.
"A? Bạch tổng giám, Chung tiểu thư, hai người còn chưa về?" Chung Minh mặt đỏ bừng bừng, là đồng nghiệp nào cũng không gọi tên được, hắn ha ha cười nói, "Tôi quên điện thoại, trở lại lấy."
Hai tay Bạch Cẩn Niên khoanh tay trước ngực, thật quang minh chính đại "Ừ" một tiếng.
"Chung tiểu thư tại sao lại ngồi dưới đất?" Người này rất không thức thời tiếp tục hỏi.
"Hơi nóng........." Chung Minh có thể nói cái gì! Chẳng lẽ có thể nói đang cùng người yêu tán tỉnh nhau, tôi em em tôi đến thời khắc mấu chốt bởi vì đả tương du* này mà hất ngã người mới cùng mình lập lời thề son sắt sao? Chung Minh có thể nói như vậy sao!
"Cho dù thời tiết chuyển nóng cũng không nên ngồi trên sàn, con gái không nên tham lạnh." Đồng nghiệp thật lòng nhắc nhở.
Chung Minh đứng lên vỗ vỗ mông, lộ ra nụ cười biết ơn tám kiếp: "Cám ơn."
Bạch Cẩn Niên lái xe ra đường lớn vẫn còn cười to không ngừng. Nếu không vì niệm tình Bạch tiểu thư hôm nay đã bị thương thì Chung Minh thật sự muốn hung hăng đánh người.
"Được rồi Tiểu Chung Minh, không nên tức giận, tỷ tỷ mời em ăn bữa tiệc lớn."
"Chị cho là dùng đồ ăn có thể thu mua tôi sao? Hơn nữa ai là tỷ tỷ!"
"Ăn đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?"
Chung Minh vẫn chưa trả lời Bạch Cẩn Niên liền nói tiếp: "Ăn đồ ăn Trung Quốc đi, tôi muốn ăn lẩu cay."
"Vậy chị hỏi tôi làm gì!"
Bên này hai vị cãi nhau ầm ĩ, bên kia cũng mới trình diễn một vở bi kịch.
Bạch Cẩn Niên vừa mới đỗ xe liền nhận được điện thoại của Trần Tịnh Nhất.
"Làm sao? Đêm nay không trở về?"
Chung Minh thấy biểu tình Bạch Cẩn Niên thoáng cái phấn chấn lên: "Ồ? Cùng Đường tiểu thư ở bên ngoài? Khách sạn? Ồ ồ ồ, tốt lắm, trên người cậu có mang đủ tiền không? Muốn mình đem đến không? Ừ, nếu như vậy, vậy cậu cũng tắt di động đi....... Mình tà ác cái gì, đây không phải là tâm nguyện trước giờ của cậu sao? Liên quan gì đến Chung Minh? Chung tiểu thư vẫn rất thuần khiết biết không? Nào có làm hư mình. Cậu đừng dong dài với mình, nhanh đi hầu hạ Đường tiểu thư mới là quan trọng."
Bạch Cẩn Niên mỉm cười cúp điện thoại, Chung Minh nhiều chuyện lôi kéo: "Như thế nào như thế nào? Trần Tịnh Nhất với Đường Đường qua đêm cùng nhau sao?"
"Thoạt nhìn là như thế."
"Nhưng mà, tôi nhớ rõ Đường Đường dường như không có cảm tình với cô ấy."
"Nói là Đường tiểu thư xảy ra chút chuyện, không thể về nhà, cho nên mới ở cùng với cô ấy."
"Gặp chuyện không may sao?" Chung Minh trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.
"Cô không cần theo giúp tôi." Tóc toán loạn nhưng Đường Đường cũng không chỉnh lại. Mở TV lên, khách xạn xa lạ tản ra mùi xa lạ. Đường Đường nằm trên giường, mặt không chút thay đổi, nhưng khóe miệng bầm xanh bầm tím rất nổi bật.
"Nhưng mà, tôi lo lắng cho em." Trần Tịnh Nhất thành thật ngồi ở góc giường rộng lớn, cách xa Đường Đường vạn dặm.
"Lo lắng? Hừ..... Tới xem tôi xấu mặt sao? Xem tôi bị chồng đánh đập đáng thương bao nhiêu?"
"Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
"Vậy, cô thích tôi sao." Đường Đường ngồi xuống, "Yêu thích là một chuyện rất thần kì, đúng không? Cô thích cùng tôi một chỗ, đúng không? Cùng một chỗ thì làm gì tiếp theo? Không phải là trên giường sao? Tối nay tôi sẽ thỏa mãn cho cô, thực hiện từng bước với cô."
Tác giả: ① Tỳ bà, nhạc cụ dân gian (Này! Ai muốn biết cái này!)
JJ vẫn còn cập nhật!!!
*Thay đổi như đàn tỳ bà: Đàn tỳ bà thể hiện được tám đặc tính bao gồm: Hạnh phúc, thanh nhã, ngọt ngào, tinh tế, nhớ nhung, dịu dàng, âm vang và sức mạnh. Có lẽ nói Chung Minh thay đổi cảm xúc nhanh như gảy đàn ấy. (Chỗ này mình đoán thôi nha, sai đừng ném đá mình.)
*Đả tương du: Lấy xì dầu. Ở Trung Quốc trước đây, khi muốn mua xì dầu người ta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn một số người dân, MC đó gọi một người qua đường và xin phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là "Đả tương du" sau đó người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, không quan tâm đến việc khác.
Sau này từ này thường được dùng trong các trường hợp có một người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra xung quanh. Vậy nên ý nói là ông đồng nghiệp kia cứ hỏi mãi mà không để ý hai vị Minh Bạch kia đang chơi trò sến sụa.