TỔNG TÀI ANH QUÁ BÁ ĐẠO RỒI

Chương 1457

“Hơn nữa nó còn nói cái gì mà đã giúp đỡ con giảm án, rõ ràng đó là do mẹ làm. Trước đó mẹ vẫn luôn liên hệ với người có quan hệ với sếp Lục, tốn rất nhiều tiền mới tạo được quan hệ, sao lại trở thành nó giúp chứ? Nó còn nói là không kịp nộp tiền phạt, thời hạn nộp tiền phạt dài như vậy, tại sao cậu ta không nộp sớm hơn? Lại cứ chọn lúc A Dịch nộp rồi thì mới đi nộp?”

Tô Nhược Vân vừa lắc đầu vừa nói: “Khả năng bịa đặt của chị gái cao siêu thật đấy!”

“Vân Vân, những gì con nói đều là thật ư?” Tô Khôn hỏi với vẻ không dám tin.

“Bố, có trời đất chứng giám, con đã làm rất nhiều điều cho gia đình, nếu như cô ta thật sự muốn tốt cho gia đình thì con mong còn không được! Con có cần thiết phải mang chuyện này ra để bịa đặt không?”

Tô Nhược Vân vừa nói vừa lau nước mắt.

“Ông nó à! Ông nhìn đứa con gái ngoan mà ông nuôi đi! Tôi biết ngay là nó không tốt bụng như vậy mà! Nếu muốn giúp thì đã giúp từ lâu rồi, cần gì phải lén lút chứ? Chuyện đã xảy ra rồi mới hành động!”

Tô Khôn tức giận đến mức giậm chân, “Đứa con bất hiếu này!”

“Được rồi, bố mẹ đừng nóng vội, nhất định nhà chúng ta sẽ còn phải tiếp tục trải qua những tháng ngày thế này. Cô ta không quan tâm đến bố mẹ thì có con quan tâm bố mẹ.”

“Ông nó à, ông nghe đi, ông nghe đi, đây mới là con gái ruột của ông! Vân Vân à, thời gian ở nhà chồng chắc là con cũng sống không dễ chịu nhỉ? Mẹ chồng con là người như thế nào, mẹ là người biết rõ nhất, lần này nhà họ dùng nhiều tiền vào chúng ta như vậy, chắc chắn bà ta sẽ không đối xử hòa nhã với con.”

Vương Vãn Hương vuốt tóc Tô Nhược Vân với vẻ đau lòng.

“Mẹ…” Tô Nhược Vân chợt nghẹn ngào không thốt nên lời, cô ta nhào vào lòng Vương Vãn Hương và bật khóc.

“Ngoan, đừng khóc, đều tại bố mẹ không có năng lực, khiến con cũng bị ức hiếp theo!” Nói xong, Vương Vãn Hương cũng không khỏi rơi nước mắt.

“Không biết con gái ở nhà chồng bị ức hiếp nhường nào! Lại còn cố nghĩ cách đến giúp đỡ chúng ta! Nhìn lại đứa con gái kia của ông mà xem, bản thân thì ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống sung túc, còn người nhà của mình thì mặc kệ!”

Vương Vãn Hương vừa khóc vừa chửi rủa.

Tô Khôn chỉ biết liên tục thở dài, không biết phải nói gì.

Sau khi khóc đủ rồi, Tô Nhược Vân cầm khăn giấy lau nước mắt, “Được rồi, mẹ đừng nói gì nữa, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Bố mẹ à, con không thể ở lại lâu hơn được, nếu mẹ chồng con trở về mà không thấy con thì về nhà bà ấy lại trách mắng con, con đi trước đây ạ.”

“Vân Vân à, con cũng đừng để mình chịu tủi nhục nữa, dù sao thì hiện tại con cũng đang mang thai con cháu nhà họ Mộ Dung nên mẹ chồng con sẽ phải vuốt mặt nể mũi, con cũng đừng nhẫn nhục chịu đựng quá.”

“Mẹ đừng lo lắng, con không có gì đáng lo ngại đâu ạ, bố mẹ hãy giữ gìn sức khỏe. Còn về chuyện việc làm thì tìm được hay không cũng chẳng sao, con sẽ lại nghĩ cách.”

Tô Nhược Vân dặn dò xong thì vội vã trở về nhà.

Cũng may mà Lâm Thanh Phượng vẫn chưa về, Tô Nhược Vân cũng thở dài một hơi.

Cô ta ngồi trên giường của mình và vắt óc suy nghĩ, cô ta quyết không thể để mình tiếp tục như thế này, đợi sau khi sinh đứa bé này ra, cô ta có thể sẽ bị nhà họ Mộ Dung đuổi đi bất cứ lúc nào!

Cô ta quyết không thể ngồi chờ chết!

Tối hôm đó Mộ Dung Dịch về rất muộn, anh ta vừa phải bận rộn với công việc vừa phải đi xã giao rất nhiều, bình thường Tô Nhược Vân đều không đợi anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc