TỔNG TÀI ANH QUÁ BÁ ĐẠO RỒI

Chương 237


“Xin lỗi, tôi đã cắm sừng anh”


Quan Triều Viễn càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ chết tiệt này…


“Chuyện này cũng không thể trách tôi, nếu muốn trách, bản thân anh cũng không thoát khỏi có trách nhiệm, vốn tôi muốn yên ổn qua ngày với anh, ai ngờ anh đối xử với tôi như này, vậy nên xin lỗi, cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần anh ly hôn với t Quan Triều Viễn nghe vậy, tức đến nổ phổi!


Tô Lam có thể cảm nhận thấy lửa giận của anh sắp cháy đến trên người cô rồi.


Nhưng, như vậy cô mới hả hê!


So diễn xuất với cô, cô là diễn viên chuyện nghiệp đó!


Tay Quan Triều Viễn liền bóp lấy cổ Tô Lam!


Dựa vào sức của anh, sợ là không cần quá dùng sức, cổ Tô Lam liền có thể bị bóp gãy.


Thế nhưng, anh vô thức thu lực lại.


Quan Triều Viễn hơi híp mắt lại, đẩy Tô Lam ra, mở cửa, tức giận rời đi!


Xuống tầng, Quan Triều Viễn ngồi trong xe của mình, không lập tức rời đi, mà châm một điếu thuốc.


Đầu thuốc lúc sáng lúc tối.


Anh lấy điện thoại gọi cho Dạ Bân.


“Ông anh, nửa đêm gọi cho em đây là có chuyện gì vậy?”


“Thất Nguyệt Hoa! Mau đến!”


Nói xong, Quan Triều Viễn liền ngắt máy, vứt đầu thuốc ra ngoài cửa sổ, khởi động máy, rời đi.


Tô Lam nghe tiếng “vút” dưới nhà, từ tiếng động cơ cũng có thể biết người đàn ông này tức giận thế nào!


Cô mím môi cười, anh trêu chọc tôi à?


Tô Lam cởi lễ phục trên người, không thay đồ ngủ, mà lại mặc bộ quần bò áo phông thường ngày.


Tiếp đây còn có chuyện quan trọng hơn cần làm!


Gọi điện cho Mục Nhiễm Tranh.


“Alo, Lam, cô vẫn chưa ngủ à? Có phải không ngủ được không, qua đây chơi game với tôi nha?”


“Không phải anh đi chơi rồi sao?”


“Không có tâm trạng, hội anh Khiêm đi rồi, tôi ở bên ký túc.


“Được, tôi lập tức qua đó”


Từ sau khi Mục Nhiễm Tranh nổi tiếng, căn bản không hay về nhà, anh hay ở lại ký túc của mình, cũng chính là tòa biệt thự khu núi Diamond ở trung tâm thành phố.


Ở trong khu núi Diamond đều là nhân vật cực kì nổi danh, không phải nhà giàu, thì là ngôi sao lớn, giá nhà ở đây cũng cực kì đắt đỏ.


Thường ngày, Mục Nhiễm Tranh đều thích ở đây, dù sao an ninh ở khu này rất tốt, anh không cần lo lắng bị đám “chó săn” bám đuôi.


Tô Lam đến cửa khu nhà, đứng ở phòng bảo vệ gọi một cuộc điện thoại, họ liền cho cô vào.


Cô không phải lần đầu đến khu này, xe nhẹ chạy đường quen, trực tiếp tìm đến căn biệt thự mà Mục Nhiễm Tranh ở.


Lúc này, vì biết Tô Lam đến, Mục Nhiễm Tranh đã mở sẵn cửa.


Tên nhóc này thường ngày không thích có người đến nhà, đến người giúp việc cũng không có, anh lại lười dọn dẹp, đương nhiên căn nhà cực kì lộn xộn.

Bình luận

Truyện đang đọc