Chương 56
“Không cần cảm ơn tôi, nhớ nấu cơm cho tôi là được, đi đây” Quan Triều Viễn quay đầu xe, trực tiếp lái xe rời đi.
Tập Đoàn Dark Reign Phòng làm việc của chủ tịch.
Phía sau phòng làm việc của Quan Triều Viễn có một phòng nghỉ trang HSng trọng, thỉnh thoảng có lúc quá bận, anh sẽ ngủ luôn ở phòng nghỉ này, hoặc buổi trưa sẽ ngủ một giấc ở đây.
Các cửa đều đóng chặt, đến một chút gió cũng không lọt được vào.
“Ông nói gì? Ông bảo Mộ Dung Dịch là bạn trai cũ của vợ ông? Vậy vợ ông là Tô Lam?” Dạ Bân nghe Quan Triều Viễn kể lại chuyện tối qua, cực kì kinh ngạc.
Tối qua, khi cậu ta biết Mộ Dung Dịch tặng vợ của Quan Triều Viễn cho anh ta, cậu ta liền liên tục gọi cho. Quan Triều Viễn.
Nhưng kết quả, Quan Triều Viễn tắt nguồn rồi.
Quan Triều Viễn vô thức nhíu mày nhìn Dạ Bân: “Ông biết Tô Lam?”
Dạ Bân gật đầu: “Gặp vài lần, thỉnh thoảng Mộ Dung Dịch sẽ dẫn cô ta theo, hai người bọn họ yêu nhau mấy năm liền!”
Quan Triều Viễn nắm tay thành nắm, không biết vì sao, nghe những điều này, trong lồng ngực anh xuất hiện một ngọn lửa không tên, cháy hừng hự!
Dạ Bân sờ cằm: “Chao ôi, Tô Lam chia tay với Mộ Dung Dịch một năm trước, ông với vợ ông cũng đăng ký kết hôn một năm trước, có nghĩa là…”
Thấy khuôn mặt sắp bùng nổ của Quan Triều Viễn, Dạ Bân lập tức nuốt xuống nhưng lời còn lại.
Dạ Bân không nói, trong lòng Quan Triều Viễn cũng hiểu rõ.
Có nghĩa là, Tô Lam vừa chia tay Mộ Dung Dịch cái là vội vàng kết hôn ngay!
“Vì sao hai người họ lại chia tay?” Giọng nói của Quan Triều Viễn trầm mạnh, không giận mà uy.
Dáng vẻ này của anh, cho dù là người quen thân với anh như Dạ Bân cũng có chút sợ hãi.
“Tôi cũng không quá rõ, dường như là do tính cách không hợp, tính cách không hợp mà yêu nhau năm năm, lúc yêu nhau, hai người họ còn dính như keo!”
Quan Triều Viễn nghe thấy “dính như keo”, trong lòng càng thêm khó chịu.
Dạ Bân võ võ vai Quan Triều Viễn: “Cô vợ này của ông quả thật không đơn giản nha! Có điều, tôi phải nhắc nhở ông một câu, lần đó cô ta ở cùng ông, không chắc là lần đầu đâu”
Quan Triều Viễn nhíu chặt mày nhìn Dạ Bân: “Tận mắt tôi nhìn thấy vết máu trên giường.”
Dạ Bân tỏ vẻ ít thấy thì lạ nhiều: “Ông đó, nên ra ngoài đi đây đi đó, mở mang tầm mắt, đừng cứ chỉ kinh doanh trò chơi của ông mãi! Tiền của ông đủ nhiều rồi, vài đời cũng tiêu không hết!”
Quan Triều Viễn túm lấy cổ áo Dạ Bân, như sắp nhấc bổng Dạ Bân lên.
“Này này này, ông buông ra, buông ral”
“Đã chảy máu rồi, sao lại không phải lần đầu?” Quan Triều Viễn nghiến răng hỏi.
“Ông bỏ tôi ra! Khụ khụ… ông không biết thân phận của mình sao? Ông như vậy sẽ hại chết tôi đấy!”
Quan Triều Viễn liền lỏng tay, hai chân của Dạ Bân lại được đặt lên mặt đất.
Cậu ta sửa sang lại quần áo của mình: “Đã biết rõ sức của ông hơn người thường ba bốn lần, đã biết bản thân ông… ông còn chỉnh tôi như vậy! Muốn tôi chết à?”
“Ông nói maul”
“Cái màng đó của phụ nữ có thể khôi phục lại, một ca phẫu thuật ba bốn trăm đồng là có thể làm được, không phải lần đầu cũng có thể chảy máu” Dạ Bân trả lời đơn giản.
Quan Triều Viễn đấm một cái lên bàn, chiếc bàn liền lõm xuống một lỗ.