TỔNG TÀI! ANH SAI RỒI - SHU YANG


Nguyên Phong cùng đoàn người đi tới ngồi kế bên bàn của An Nhiên,vừa lúc cô quay qua nhìn thấy ánh mắt lạnh của anh đang nhìn mình, sống lưng cô chợt cứng đờ, mặc dù cô không làm gì sai cả nhưng cứ hễ nhìn thấy anh là cô bị mất tự nhiên.

Cô đành quay qua lảng tránh ánh mắt anh.Mà Tuấn Hạo không phải hiền lành gì biết tình địch tới anh cô ý ngồi sát cạnh An Nhiên tỉ mỉ lấy thức ăn dùm cô, Tiểu Bảo ở trên lòng anh thì vui khỏi bàn nũng nịu đòi anh đút cho mới chịu.

Nhìn cả ba như một gia đình thực sự.
Mấy sợi tóc con vương trên má An Nhiên, Tuấn Hạo tự nhiên vén tóc cho cô cất giọng trầm ấm:
_ Em mau ăn đi, dạo này công việc bận lắm hả sao mà nhìn em gầy đi này.

Mọi hành động thu vào ánh mắt Nguyên Phong, gương mặt anh tuấn giờ đen đi mấy phần, mặc dù đang tiếp chuyện thống đốc quân nhưng bàn tay để trên bàn vô thức nắm chặt lại.
Bà Nhã Lam thấy vậy chợt hiểu, bà thừa hiểu tính cái đứa con ngang ngược kia, không dưng mà tự mình ngồi ăn ở bên ngoài không vào phòng bao, là vì con dâu bà đang được người đàn ông khác chăm sóc vừa lòng bà lắm nha, ba quay qua Đan Lê hơi lớn giọng:
_ Đan Lê! chúng ta ăn món này đi ăn cơm chó mãi bà già này đau mắt rồi.
Đan Lê nghe vậy tuy trong lòng có chút buồn nhưng vẫn hào hứng theo bà:
_ Dạ! con ăn chứ, con muốn mình ăn nhiều cho xinh đẹp như chị An Nhiên để đàn ông theo con hai thành phố không hết luôn.
Nói rồi cô ăn hết đồ ăn bà Nhã Lam gắp cho, chợt một miếng cá hấp được đặt vào bát của cô, Tuấn Hạo vừa nhìn cô vừa cười rất tươi:
_ Được em mau ăn đi, nhưng đừng để mập lên, bữa trước anh đưa em về em say quá trời anh phải ôm em vào nhà đấy, con gái gì mà nặng bế không nổi.

sau này đảm bảo bạn trai em bỏ chạy cho coi.
Đan Lê đỏ mặt bữa trước cô cùng anh chia tay Chị An Nhiên về cô rủ anh đi uống rượu ai biết đâu cô say không biết gì khiến anh phải đưa cô vào nhà, xấu hổ chết mất.

Giọng cô lí nhí:
_ Ai...!ai khiến anh ôm em vào chứ?
_ Không ôm để em ở bên ngoài cho lưu manh tới hốt đi luôn đúng không?

Bộ dáng của anh vẫn cợt nhã, một tay ôm tiểu bảo một tay múc sup trong chén đút cho cục bột nhỏ.
_ Anh...!Anh..
Đan Lê không nói lại được anh bèn cúi mắt ủy khuất với bà Nhã Lam:
_ Bác xem anh ấy bắt nạt con.
Bà Nhã Lam lên tiếng cầu hòa:
_ Haha các con vui vẻ như vậy làm bà già này cũng vui theo.

Tuấn Hạo không chọc em nữa, biết đâu sau này ghét của nào trời trao của đó không chừng.
Cả bốn người lớn vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ mà bên này Nguyên Phong như đốt lửa trong lòng vẫn cố điềm tĩnh tiếp chuyện Đàm thống đốc:
_ Mọi việc đều vô cùng thuận lợi, thống đốc cần gì giúp đỡ cứ nói một tiếng nếu trong khả năng Nguyên Phong tôi không từ chối.

Đàm Vĩnh Hiên như chờ có thế, ông có đứa con gái năm nay 22 tuổi mà chưa được người nào môn đăng hộ đối để gả đi,giờ ông giúp đỡ Hàn Thiếu cũng chỉ mong con bé sớm được gả cho người tuổi trẻ tài cao, lại còn đẹp trai anh tuấn như anh, cả đời con bé không lo ăn lo mặc mà cái ghế ông ta đang ngồi cũng vững trãi thêm.
_ Hàn Thiếu nói quá rồi ạ, nếu ngài cần gì tôi sẽ dốc lòng dốc sức ủng hộ ngài,chỉ có một điều là Đàm Gia Linh của nhà chúng tôi chưa có người thương nếu Hàn Thiếu không chê...
_ Không cần đâu.
Giọng Nguyên Phong dứt khoát cắt lời ông ta,nếu ông ta lấy tiền lấy vàng bạc kim cương anh không tiếc nhưng nếu vì chuyện nhỏ như vậy mà đòi gả con gái cho anh thì ông ta sai rồi, ngoài An Nhiên ra cả đời này anh sẽ không có ngoại lệ.
Đàm Vĩnh Hiên nghe vậy không ngạc nhiên chỉ là ông ta muốn đánh cược một lần, nhưng lời đồn không sai, Hàn Thiếu gia đã có người trong lòng không chỉ tầm thường mà là sâu sắc.
An Nhiên cũng nghe rõ họ nói những gì, nhưng cô không thèm quan tâm, người như anh muốn bao nhiêu phụ nữ mà không được.
Mà Nguyên Phong vẫn giữ nguyên bộ dáng nhìn thì tưởng là rất thờ ơ nhưng thực chất trong lòng đang dậy sóng chỉ muốn lao tới đánh gãy cánh tay của Thiên Tuấn Hạo, hắn ta dám ngang nhiên chạm vào vợ của Hàn Nguyên Phong anh, thực sự chán sống rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc