TỔNG TÀI! ANH SAI RỒI - SHU YANG


Trở về từ Sơn Trang,Hàn Nguyên Phong lặng lẽ lên lầu đi tới phòng của An Nhiên, cánh cửa phòng mở ra mọi thứ vẫn y như cũ không hề thay đổi, anh đặt mình lên giường vùi mặt mình vào chiếc gối lưu hương thơm nhè nhẹ của cô, lúc này trái tim vốn sắt đá cũng buông lỏng, mỗi một nhịp thở đều đau thấu tâm can, Đôi mắt đẹp băng lãnh ngày thường giờ là từng giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm.

Mấy tháng nay anh đều tìm kiếm cô khắp nơi, lật tung mọi tất đất ngọn cỏ nhưng đều không có chút dấu vết nào, cô như làn sương mỏng tan biến vô hình, khiến anh không thể nào tìm thấy được, mấy tháng đều không ngủ nổi mấy canh giờ, hễ nhắm mắt lại là hình ảnh cô rơi nước mắt đau khổ cầu xin anh buông tha cho cô.

Anh hận bản thân đã mù quáng tin lầm người để người mình thật lòng yêu thương rời đi không cách nào tìm lại được.

Một tháng trước khi tìm thấy sự thật anh đã ngồi trong thư phòng xem đi xem lại đoạn video không ăn không ngủ, nhìn thấy cô một mình phải kiên cường chống lại một lũ lưu manh tim anh như bị ai bóp chặt lại đau đớn, anh tự trách bản thân mình rất nhiều.

Ngày ấy khi trở về từ Mỹ, việc đầu tiên anh tới Mạc Gia là để tìm em gái nhỏ có đôi mắt to trong veo long lanh như những ngôi sao trên bầu trời đêm, có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đã ủ ấm trái tim lạnh lẽo của anh, những năm tháng nơi xứ người chưa một giây phút nào anh quên cô, anh luôn cố gắng để khi mình có tất cả sẽ trở về, yêu thương và bảo vệ cô gái nhỏ trọn đời.

Nguyên Phong được sinh ra thuộc dõng dõi trâm anh, địa vị của anh cao quý,lại là người thừa kế duy nhất ở đời hiện tại nên luôn được dạy dỗ đạt chuẩn ưu tú, không ai chạm tới nổi, nhưng chính vì ưu tú lên trái tim luôn lạnh lùng, sắc mặt cũng theo đó mà luôn lạnh lẽo xa cách nhưng khi gặp được cô, anh mới biết thế nào là ấm áp.

Khi anh vào Mạc Gia men theo còn đường lát đá trắng đi qua một vườn bách hợp nho nhỏ anh chợt dừng bước, một bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn,gương mặt xinh đẹp động lòng người đập vào mắt anh, cô gái đang cúi xuống hôn nên những cánh hoa trắng tinh khiết rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười vô cùng rực rỡ, ngay lúc ấy cả vườn hoa bị lu mờ bởi nụ cười tỏa nắng, đôi mắt đẹp to tròn cong cong khi cười rất đáng yêu.


Mấy phút đó anh đã rung động ngay lần đầu nhìn thấy cô, một hy vọng nhỏ len vào đầu anh, liệu cô gái này có phải em gái nhỏ năm ấy?  Nhìn xuống cần cổ trắng nõn tinh tế của cô nhưng không thấy chiếc vòng kỉ vật anh tặng để đính ước, hụt hẫng một xíu anh xoay người hướng cửa nhà chính Mạc Gia đi tới.

Vào tới phòng khách sau khi gặp hai vị lớn tuổi của Mạc Gia thực sự anh đã gặp được em gái nhỏ, Mạc Vân Kiều e thẹn bước ra, trên cổ đang đeo vật đính ước của anh.

Có chút hụt hẫng khi nhìn thấy cô ta, đôi mắt này mang dáng vẻ của sự tham vọng, không hề trong sáng, thuần khiết như đôi mắt ngày nhỏ anh nhìn thấy.

Nhưng anh vẫn chọn Vân Kiều vì lời hứa, vẫn dịu dàng cưng chiều cô ta hết mực, chỉ là trong thâm tâm luôn nhớ tới bóng hình nhỏ bé dưới vườn hoa bách hợp, mỗi lần tới Mạc gia đều vô tình đưa ánh mắt tìm kiếm thân ảnh mảnh khảnh cùng gương mặt tựa thiên sứ của An Nhiên.

Đây cũng là lí do tại sao tên ngôi biệt thự sau khi cưới của anh và cô tên" Bách Hợp " và đặc biêt trong vườn tất cả đều trồng hoa Bách Hợp bởi nó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bên cạnh vườn hoa trắng muốt tinh khiết nó tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.

Ở Mạc Gia không gặp được anh còn luôn cố ý đi đón Mạc Vân Kiều ở trường học, ngoài miệng vẫn cứng rắn yêu chiều cô ta nhưng ánh mắt lại không hề để trên người Vân Kiều mà đang chăm chú say mê nhìn An Nhiên đang cười vô cùng vui vẻ bên cạnh Lệ Vũ và Nhậm Hào.

Lúc ý anh luôn bài xích Vân Kiều anh chưa từng chủ động ôm hôn cô ta, chỉ là một vài lần cô ta chủ động hôn môi anh, anh sau đó vẫn mạnh mẽ hất cô ta ra rồi ném cho cô ta ít tiền để cô đã không còn nhõng nhẽo khiến anh đau đầu.

Rồi anh không ngờ rằng cô ta trăm phương ngàn kế tìm đủ mọi cách chê trách lối sống của An Nhiên lúc đó không phải anh không tin An Nhiên mà ngày ngày thấy cô được Nhậm Hào quan tâm chăm sóc, mỗi lần thấy Nhậm Hào cầm li trà sữa nóng đặt vào tay An Nhiên, rồi thấy hai tay anh ta xoa xoa hai má cô ủ ấm anh bắt đầu thấy ghen tỵ, anh chợt muốn mình là người đàn ông có thể làm thế với cô ngoài anh ra ai cũng không được phép.

Nhưng một ngày Mạc Vân Kiều bỏ thuốc ngủ vào li rượu của anh,do quen nhau đã lâu anh chưa hề có ý định chạm vào cô ta, Vân Kiều đưa anh lên khách sạn sáng ngày hôm sau dùng bộ dáng bạch liên hoa của mình khóc lóc muốn anh có trách nhiệm với cô ta, anh đã chấp nhận đồng ý, thật ra cho tới bây giờ qua lời khai của Đằng Khiết anh mới biết mình ngu ngốc bị cô ta gài, đêm đó anh không làm gì cô ta cả, mà người làm cô ta lại là Đằng Khiết, nghĩ tới đây cổ họng anh trào lên một cỗ kinh tởm,một màn kịch hoàn hảo tới mức không có sơ hở.

!
Sau sự việc của Vân Kiều ai cũng nghĩ cô ta đã chết, anh ngoài mặt vẫn là muốn trả thù cho cô ta nhưng trong lòng anh biết rất rõ anh đang không cam lòng, mỗi ngày vẫn lặng lẽ tới trường từ xa ngắm nhìn An Nhiên, ngắm cô trong dáng vẻ linh động luôn vui vẻ, hoạt bát.

An Nhiên không bao giờ biết điều đó cho tới một ngày, ở cổng trường đại học A, trên chiến siêu xe sang trọng đôi con ngươi sâu thẳm thâm thúy bên trong đôi mắt đẹp của Nguyên Phong nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt vẫn chỉ là nhưng cử chỉ quen thuộc mọi ngày An Nhiên sẽ vì anh ta làm thế mà đuổi đánh Nhậm Hào rồi hai cười lại cười vô cùng vui vẻ, nhưng hôm nay Nhậm Hào to gan lớn mật cúi xuống hôn trộm lên má cô, cô không đuổi đánh anh ta nữa mà đứng im bất động.


Lúc này anh mới lo được lo mất, sợ cô vì Nhậm Hào mà rung động,nắm chặt vô lăng tới mức nổi gân xanh cả người anh đều toát lên vẻ rét lạnh tất cả đều là không cam lòng, thế nên khi nghe quyết định của bà Nhã Lam mẹ của anh về việc sẽ chọn cưới Mạc An Nhiên cho mình trong thâm tâm anh đã có chút ngầm đồng ý, bởi với tính cách của anh, anh sẽ không đồng ý bị ép buộc nếu như anh không muốn.

Nhưng vì không biết cách yêu, biết cách thể hiện sao cho đúng lòng tự cao tự đại của người sinh ra ở vạch đích không cho phép anh cúi mình vì cô, anh  luôn mang cái chết của Vân Kiều ra để chút hận lên cô, mỗi lần thấy cô cùng Nhậm Hào là anh đều ghen, lòng kiêu ngạo ích kỉ đã biến anh thành một bóng ma trong tâm trí cô, để rồi không chịu khuất phục anh đã dày vò hành hạ người con gái yêu anh hơn cả sinh mạng tới mức khi cô mang thai đứa bé kết tinh giữa bọn họ cũng bị anh gián tiếp ép chết, ép cô phải buông tay không một chút lưu tình.

!
Anh vẫn nằm bất động nhớ về quá khứ kia tất cả đều là khắc cốt ghi tâm, nhưng sự mù quáng không nhận biết đó là tình yêu, sự rung động thấm dần vào xương tủy, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi trên gương mặt đẹp của anh có chút tiều tụy  môi anh run rẩy mấp máy:
_ An Nhiên em đang ở đâu?  có bình an không?
!
_ An Nhiên anh nhớ em! nhớ em!   rất nhớ.

!
_A Nhiên, em trở về bên anh được không?
!
_ An Nhiên anh sai rồi, anh thực sự sai rồi.

!

_An Nhiên anh yêu em, vô cùng yêu em.

!
_ An Nhiên, anh biết phải sống như thế nào đây, anh hối hận rồi.

!
_ An Nhiên nếu như ngày đó anh không ngu ngốc, nhận ra mình yêu em nhiều như thế này, thì ngay từ giây phút nhìn thấy em ở vườn hoa bách hợp anh đã không hề do dự chạy tới ôm em vào lòng nguyện rằng cả đời này dùng chính mạng của mình để cưng chiều, yêu thương bảo vệ em!
!
Nhưng  trên đời này mãi mãi sẽ không bao giờ hai từ " Nếu Như ".

"Bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ"
!.


Bình luận

Truyện đang đọc