TỔNG TÀI! ANH SAI RỒI - SHU YANG


Sau khi khóc tới mệt An Nhiên khoác áo choàng tắm rồi ra ngoài leo lên chiếc giường mềm mại lặng lẽ nằm xuống.
Với tay ở ngăn kéo tủ đầu giường cầm lên một bức ảnh và một tờ giấy hơi cũ ngắm nhìn.
Trong ảnh là mẹ và cô năm ấy cô mới có 8 tuổi,đó là năm tháng hạnh phúc nhất đời cô khi cô luôn được mẹ yêu thương che chở dù mẹ rất nghèo nhưng vẫn dành tất cả những gì mẹ có cho cô.
Nhưng từ khi chuyển về nhà họ Mạc tất cả chỉ còn là kí ức bởi năm tháng tủi hờn của hai mẹ con cô bắt đầu.

Từng dòng kí ức như ùa về khiến An Nhiên nghẹn ngào cùng nức nở:
_ Mẹ à con rất nhớ người!
Cô nhìn dòng chữ trên tờ giấy cũ lòng lại quặn đau nhớ lại lời của anh trai nhỏ năm nào:
_ Đây là bằng chứng cho lời nói của anh em nhất định không được phép quên ( Anh trai nhỏ gương mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp khẳng định chắc chắn như vậy)
" Sau này lớn lên anh nhất định sẽ quay về tìm em rồi lấy em làm vợ nhớ nhé! Nhớ anh tên Hàn Nguyên Phong "
Năm đó anh đưa cho cô một miếng ngọc màu trắng rất đẹp có khắc tên anh cùng tờ giấy này cô vẫn nhớ như vừa hôm qua nhưng anh đã quên rồi anh đã quên đi kí ức ngọt ngào đó cùng cô.
Miếng ngọc bội đã bị Vân Kiều cướp mất của cô, cô nhất quyết giữ lại đòi cô ta cho bằng được nhưng cô ta nói rối với ba mẹ là của cô ta và dĩ nhiên ba mẹ tin bởi chỉ có cô ta mới có được miếng ngọc quý giá đó.
Thế là ba đùng đùng nổi giận nói cô còn nhỏ đã nói dối lấy roi đánh cô mấy cái rồi nhốt cô vào nhà kho một đêm để bây giờ khi nghĩ đến nó là ác mộng kinh hoàng khiến cô không dám ngủ trong bóng tối cô rất sợ tối...
Cô suy nghĩ miên man rồi mệt mỏi dần dần chìm vào giấc ngủ không yên ổn...
Hai tay đầy vết thương mà cô vẫn bỏ mặc bởi vết thương này không đau bằng vết thương ở lòng cô...!
Sáng sớm hôm sau An Nhiên dậy thực sớm đánh răng rửa mặt xong cô thay một bộ đồ đơn giản nhất.
Tất cả đồ ở đây đều do tiểu Điểm chuyển từ phòng của anh sang phòng cô, ngắm mình trong gương chiếc áo pull trắng cùng quần jean xanh bạc màu hơi rách gối khiến cô nhìn rất trẻ trung năng động sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng cô tự hứa với mình sẽ cố gắng sống thật tốt để anh không chán ghét cô thêm nữa.
Hôm nay cô có việc quan trọng phải làm.
Khoác bừa một chiếc túi sách trong đó để điện thoại ví tiền và mấy thứ linh tinh cô đi xuống lầu,đi ngang phòng anh thấy vẫn im lặng cô thở dài lướt qua.

Vào phòng bếp thấy Thím Trương và Tiểu Điểm đang nấu bữa sáng do hôm nay có Nguyên Phong ở nhà lên họ dậy sớm chuẩn bị.
Thấy cô hai người cùng lên tiếng:
_ Cô chủ sao dậy sớm vậy ạ?

An Nhiên cười cười:
_Hôm nay có việc phải ra ngoài sớm hai người để đó tôi nấu cho.
_ Nhưng...
_ Tôi muốn chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy nhưng mọi người tuyệt đối không được nói tôi làm nếu không anh ấy sẽ không ăn.
Hai người lặng lẽ gật đầu họ biết chuyện tối qua nhưng không ai dám đề cập tới chuyện của chủ nhân, một phần sợ cô chủ buồn và một phần sợ cậu chủ đuổi việc họ
Sau khi nấu ăn xong cô lặng lẽ thay giày rồi rời đi.
Chạy bộ một đoạn khá xa cô bắt một chiếc xe tới chỗ hẹn cùng Lệ Vũ và Nhậm Hào, hôm nay ba người bọn họ hẹn nhau tới thành phố B thăm cô nhi viện cả ba thường hay tới...
Nguyên Phong 7h sáng thức dậy tắm rửa vệ sinh cá nhân xong anh thay một bộ đồ thể thao thoải mái rồi bước xuống nhà.
Mọi ngày đều nhìn cô qua cửa sổ trên phòng nhưng hôm nay không thấy bóng dáng cô,nhìn quanh phòng khách và phòng ăn đều không thấy bóng dáng đáng ghét đó đâu,thấy có chút thiếu thiếu.

Anh trực tiếp đi vào phòng ăn ngồi xuống với lấy tờ báo tài chính ngày hôm nay lặng lẽ đọc cả người mang hơi thở âm trầm, lạnh lùng.
Thím Trương đi ra thấy cậu chủ đã thức dậy bèn gật đầu chào:
_ Cậu chủ đã dậy rồi ạ? để tôi mang bữa sáng lên ạ.
Không rời mắt khỏi tờ báo giọng anh cất lên đầy thơ ơ,lãnh đạm:
_ Ừ
Bữa sáng hôm nay có cháo gà hầm, một món rau và một món xào toàn món ăn thanh đạm.
Nguyên Phong hơi bất ngờ vì không phải là trứng ốp với bánh mì như mọi ngày, nhưng anh không quan tâm lắm lặng lẽ ăn hết phần ăn.
Đây là lần thứ 2 anh được ăn món ăn có hương vị như này quả nhiên là không tệ, anh có thể ăn nhiều thêm một chút,sau khi ăn xong đứng dậy tới phòng khách anh quay đầu hỏi thím Trương:
_Cô ấy đâu,chưa thức dậy?.

KHÔNG‎ Q????ẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ tr????????ệ????‎ tại‎ (‎ Tr????m‎ Tr????????ệ????.v????‎ )
Thím Trương nhất thời bất ngờ nhưng vẫn nhanh nhảu trả lời:
_ Dạ cô chủ dậy từ sớm đã ra ngoài có việc rồi ạ.
Sắc mặt Nguyên Phong hơi không vui nhưng che dấu tâm tình lạnh nhạt:

_Ừ.
Cả ba đến cô nhi viện đã là 9h sáng trên tay cô lỉnh kỉnh mấy túi to túi nhỏ đây là quà cho bọn trẻ.
Trước mặt họ là một ngôi nhà gỗ đơn sơ có mảnh vườn nhỏ trồng rau và một it hoa tươi nhìn khung cảnh bình dị tâm tình thấy nhẹ nhõm hơn,bước qua cánh cổng gỗ đã cũ đi vào trong sân mấy đứa trẻ lớn nhỏ đang chơi ở trong sân nhìn thấy ba người thì ùa ra:
_A chị An Nhiên tới rồi!
_ Chị Lệ Vũ
_ Anh Nhậm Hào
_ Anh chị đi đường có mệt không ạ?
_ Tụi em nhớ anh chị lắm đó
...
Bọn trẻ thi nhau hỏi ríu rít bên chân ba người,cả ba nhìn nhau cười tươi,An Nhiên lên tiếng:
_Từ từ thôi chúng ta vào trong trước đi anh chị sẽ chia quà cho các em!
Tụi trẻ đồng thanh:
_ Dạ vâng ạ!
Nói rồi tranh nhau cầm túi trên tay hộ cô rồi cầm tay cô đi vào trong nhà.
Vào trong nhà Mẹ Hạ nhìn thấy cô thì mừng rỡ chạy ra chào đón:
_Các con đến rồi à? tụi trẻ rất nhớ mấy đứa tụi con!
An Nhiên nhìn bà cười dịu dàng nhẹ giọng:
_Dạ dạo này tụi con bận làm luận án tốt nghiệp lên mới lâu như vậy không tới,hôm nay tụi con sẽ ở lại đây đến chiều mới chở về.
Lệ Vũ chạy lại ôm bà than thở:
_ Con cũng nhớ mẹ và các em lắm mà dạo này bận quá, sau này tốt nghiệp có việc làm ổn định chúng con sẽ thường xuyên tới đây ạ.

Mẹ có khỏe không ạ?

Bà hiền từ nhìn Lệ Vũ
_Cảm ơn các con đã mang niềm vui tới cho bọn trẻ.
_ Dạ không có gì đó là niềm vui của tụi con mà mẹ.
Nhậm Hào nãy giờ không nói gì chỉ nhìn tất cả mọi người một nhà vui vẻ tâm tình của anh rất tốt, không quên nhìn An Nhiên thêm mấy phần dịu dàng.

Mẹ Hạ là một người phụ nữ hiền lành xinh đẹp giờ đã ngoài bốn mươi, ngày xưa bà đã từng kết hôn năm 22 tuổi nhưng không hạnh phúc vì lấy phải ông chồng tồi rồi bà rời bỏ thành phố Hà Thành để về đây tuy thành phố B nhỏ bé này lại là vùng ngoại ô nhưng ở đây mẹ dần tìm được nguồn vui cuộc sống hai mươi năm qua mẹ mở cô nhi viện này dùng tất cả tài sản mình có với kêu gọi viện trợ từ các manh thường quân để cưu mang những em nhỏ bị bỏ rơi đứa bị bỏ rơi trước cổng viên,trong công viên,ở bãi rác hat thậm chí ở trong nghĩa trang....
An Nhiên gọi bọn trẻ lại phát quà cho từng đứa,đứa nào cũng rất vui vẻ nhận lấy nhưng đến đứa trẻ cuối cùng tầm 5,6 tuổi đứng ở góc tường đứa bé rụt rè không dám nhận cô băn khoăn hỏi:
_Này em đây là quà chị cho em!
Đứa bé không nói gì chỉ lắc lắc cái đầu nhỏ mở to mắt sợ hãi nhìn cô,Mẹ Hà ở bên cạnh nhẹ nhàng nói:
_Bé gọi là tiểu Hi vừa vào đây được hơn một tuần tính tình nhút nhát lại sống rất nội tâm không chơi cùng các bạn khác vì bé bị câm.
An Nhiên hơi bất ngờ một đứa bé nhỏ xíu xinh đẹp,trắng nõn như thế này mà bị câm,nghĩ tới đây cô thấy đau lòng nhẹ nhàng ôm bé vào lòng mà bé cũng để mặc cho cô ôm mà không hề bài xích cô.

Mẹ Hà lại nói tiếp:
_Ba mẹ của tiểu Hi chết trong một vụ tai nạn người thân không còn ai lên tiểu Hi phải vào đây.
Trong lòng dâng lên chua xót vành mắt An Nhiên đỏ hồng ôm Tiểu Hi chặt hơn.
Lệ Vũ và Nhậm Hào bên cạnh vành mắt cũng đỏ hoe, cuộc đời này còn rất nhiều người bất hạnh, họ chỉ có thể giúp đỡ được một phần trong số đó.

Sau khi phát quà Lệ Vũ kéo bọn trẻ đi chơi, Nhậm Hào và An Nhiên ở lại phụ mẹ Hạ mấy việc, khi mẹ hạ ra nhà sau Nhậm Hào nhìn cô đang tất bật dọn đồ anh nhẹ giọng:
_Em mệt không?
An Nhiên thản nhiên trả lời anh:
_ Dạ em ko mệt, anh mệt thì nghỉ đi ạ.

_ Anh cũng không mệt.

Anh lén nhìn hai tay cô thấy có vết thương anh dịu dàng hỏi:
_ An Nhiên! tay em bị sao vậy? sao bị thương thành như vậy?
An Nhiên giật mình nhìn xuống tay đây là vết thương do tối qua, cô không băng lại, cúi mặt che dấu cảm xúc cô không muốn anh biết chuyện cô biết anh quan tâm cô nên ko muốn anh lo lắng nhẹ nhàng nói:
_ Dạ em tối qua chơi với mèo bị nó cào nhẹ không sao đâu ạ.


Nhậm Hào cầm tay cô cất giọng khẩn trương:
_ Bị mèo cào phải chăm sóc vết thương, rồi tiêm ngừa em để đó lỡ bị gì thì sao?
Anh đau lòng kéo tay cô lên xem xét, hành động nhẹ nhàng vô cùng như chạm vào vật gì dễ vỡ.
An Nhiên lúng túng:
_Em đã tiêm rồi! không sao thật mà anh buông tay em ra.

Nhậm Hào không buông lấy hai tay ôm trọn bàn tay mảnh khảnh của cô mặc cô dãy dụa, một màn mờ ám này bị Lệ Vũ bắt gặp cô cười khanh khách đi tới nói:
_ Này mấy người ở đây tình chàng ý thiếp bỏ mặc tôi với bọn trẻ à, Nhậm Hào em nói cho anh biết muốn với tới bạn của em anh phải cố gắng hơn nữa đó hì hì.

An Nhiên thấy Lệ Vũ thì lúng túng rụt tay lại, đỏ mặt nói:
_ Cậu đừng nói lung tung, chúng ta là bạn mình và anh ấy không có gì hết.

Câu trả lời của cô khiến Nhậm Hào hơi buồn, nhưng Lệ Vũ biết họ mãi mãi sẽ không thể bên nhau vì người An Nhiên yêu là người đàn ông kia.

_ Mình chỉ đùa thôi, bây giờ chúng ta ra ngoài kia với bọn trẻ đi.
Để phá tan bầu không khí gượng gạo Lệ Vũ kéo hai người ra chơi cùng bọn trẻ
Hôm nay họ ở lại đây cùng bọn trẻ chơi đùa,cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tưới rau,cùng nhau ngồi hát dưới dàn hoa tường vi trước nhà một ngày yên bình lặng lẽ qua đi sau khi tắm rửa cho chúng xong họ lặng lẽ rời đi khi ra đến cổng chợt có bàn tay nho nhỏ trắng trắng níu lấy tay An Nhiên,quay đầu lại là Tiểu Hi An Nhiên cười ngồi xổm xuống đối diện với bé:
_Em không muốn chị rời đi phải không?
Tiểu Hi gật gật đầu.
An Nhiên ôm bé vào lòng vỗ về nói:
_Chị phải về thôi lần sau chị sẽ lại tới thăm em có được không?
Tiểu Hi bộ dạng ủy khuất nhìn cô,cô nói tiếp:
_ Em phải thật ngoan nghe lời các mẹ ở đây và phải chơi với các bạn hiểu không? lần sau chị đến sẽ mang quà tới cho em! em ngoan ngoãn chị sẽ thương em nhiều nhiều nhớ nhé?
Tiểu Hi không đành nhưng vẫn nhẹ gật đầu cô bé rất sợ An Nhiên không thương mình không cần mình nữa giống như ba mẹ của bé vậy họ đi mãi không về với bé nữa.
Cuộc sống có muôn vàn nỗi khổ mỗi người mang trên mình nỗi bất hạnh riêng dòng đời vội vã khiến họ vội lướt qua những mảnh đời bất hạnh....


Bình luận

Truyện đang đọc