TỔNG TÀI! ANH SAI RỒI - SHU YANG


Tiểu bảo nhớ mẹ rồi
_Venus An_
Một buối sáng bận rộn lại bắt đầu, sau khi tới đây An Nhiên đã bắt tay vào làm việc liên tục, cô chưa kịp nghỉ ngơi, mà Đan Lê ở bên cạnh cũng không kém cô là mấy, vừa làm cô gái nhỏ vừa nói như chim họa mi:
_ Chị à! Em thấy Nhậm Hào anh ấy có tình cảm rất đặc biệt với chị.

An Nhiên nghe thấy thế, bàn tay đang cầm bút phác thảo ngừng lại ngẩng đầu mỉm cười nhìn Đan Lê cất giọng dịu dàng:
_ Anh ấy là bạn tốt của chị từ những năm trung học.

Đan Lê biết một chút về quá khứ của An Nhiên, biết những năm tháng khổ sở của chị ấy chỉ là cô không khỏi tò mò tại sao quá nhiều người đàn ông ưu tú vây quanh mà đối với chị ấy vẫn không vượt qua danh giới tình bạn.

Đan Lê chưa bao giờ thấy ghen tỵ bởi cô biết người phụ nữ tốt đẹp như An Nhiên xứng đáng được hạnh phúc.

Cô thực sự muốn biết papa của tiểu bảo là ai? là người đàn ông ưu tú như thế nào khiến An Nhiên khắc cốt ghi tâm tới như vậy.


Đan Lê mỉm cười để lộ núm đồng tiền xinh xinh,cô lên tiếng:
_ Chị em thực sự muốn biết papa của tiểu bảo là ai?
Sống lưng An Nhiên cứng đờ, trên gương mặt có chút trầm buồn,đối với cô Nguyên Phong là điều cấm kị trong lòng, hễ ai nhắc tới đều là đang chạm nhẹ vào vết thương xưa cũ tưởng đã lành nhưng thực chất chỉ là vỏ bọc cô cố gắng xây dựng lên,đưa bàn tay nắm lấy tay Đan Lê cô lên tiếng:
_ Sau này sẽ gặp thôi em.

Đan Lê biết An Nhiên không muốn nhắc tới lên lảng sang chuyện khác cô muốn nói rõ lòng mình, Thiên Tuấn Hạo luôn lạnh lùng xa cách với Đan Lê, ánh mắt anh luôn hướng về An Nhiên đầy chân tình, còn cô luôn chỉ dám nhìn anh từ phía sau tình cảnh éo le biết bao nhiêu.

_ Chị! chị có bao giờ nghĩ sẽ chấp nhận anh Tuấn Hạo?
Nói rồi cô ấy đưa đôi mắt to tròn nhìn An Nhiên chờ đợi,?An Nhiên biết cô ấy mong mỏi điều gì,từ lâu cô đã nhìn ra tình cảm của Đan Lê, chỉ một lòng muốn giúp cô ấy và Tuấn Hạo được hạnh phúc.

An Nhiên dịu dàng lên tiếng:
_ Đan Lê! có những chuyện em chưa từng trải qua sẽ không biết cảm giác đau như chết đi một lần như thế nào? vì thế đừng đặt kì vọng quá nhiều vào tâm tư lên một người, hãy vui vẻ sống và làm việc, thực hiện ước mơ của em còn những thứ khác hãy khoan nghĩ tới.

Đan Lê quá đơn thuần làm sao hiểu hết được những thứ tình cảm phức tạp, chỉ nhẹ gật đầu như đã hiểu, mà An Nhiên như muốn cô ấy tự tin hơn lại lên tiếng tiếp:
_ Chị và anh Tuấn Hạo mãi mãi là bạn không thể đi quá giới hạn.


Cô biết rõ lòng mình, cho dù Tuấn Hạo chân thành tới mức nào cũng không thể tẩy được nổi nốt chu sa đỏ chói trong tim cô, Hàn Nguyên Phong người đàn ông ngang ngược đã khắc sâu vào lòng cô cho dù là yêu hay hận.

Khi An Nhiên nói xong câu này, Đan Lên như chút đi nỗi lo lắng đè lặng tâm can mỉm cười rất tươi, mà đằng sau lưng họ hai người lớn và một cục bột nhỏ vừa xuất hiện, họ đã nghe rõ không bỏ sót một từ nào.

Thiên Tuấn Hạo nghe vậy trong lòng cười khổ, Bà Nhã Lam thì không khỏi vui mừng, thằng con trai ngốc của bà vẫn còn chút hi vọng, Tuấn Hạo cố che đi nỗi mất mát giọng anh cố gắng vui vẻ nhất cất lên:
_ Hai người có ý định nghỉ ngơi không vậy? bây giờ tới giờ dùng bữa trưa rồi.

_ Mẹ!.

.

Tiểu bảo nhớ mẹ!
Cả hai giật mình quay lại cùng đồng thanh:
_ Mẹ! Anh!
_ Phu nhân! Anh Tuấn Hạo.

Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác
Đề xuất liên quan.


Bình luận

Truyện đang đọc