TỔNG TÀI! ANH SAI RỒI - SHU YANG


Hôm nay thứ 5 là ngày cô cùng với anh đi dự tiệc.

Không biết khi nào anh trở về từ lúc tan ca trở về nhà cô vẫn chưa thấy anh.

Cô không biết anh có cần mình đi dự tiệc cùng anh nữa hay không bởi vì hôm đó cô thấy anh cùng Huỳnh Nhật Lê rất thân mật.

Nghĩ tới cô lại thấy đau lòng.

" An Nhiên mày đang ảo tưởng cái gì vậy?"Lắc lắc đầu để sua đi mấy suy nghĩ không đáng có An Nhiên âm thầm thở dài.

Tất cả mọi thứ từ trang phục đến,trang sức phụ kiện anh đều cho người trực tiếp mang tới nhà.

Sau khoảng 1h đồng hồ bây giờ nhìn cô cực kì xinh đẹp lộng lẫy chiếc váy đuôi cá màu trắng cup ngực sau lưng khoét sâu để lộ tấm lưng trần đầy gợi cảm,bờ vai cùng xương quai xanh quyến rũ,làn da của cô vốn đã trắng nõn giờ càng được tôn lên bởi chiếc váy xinh đẹp.

Chiếc váy sẻ cao đến đùi non của cô khiến đôi chân thon dài trắng mịn thẳng tắp càng thêm kiều mị,khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế,không cầu kì nhưng lại hút mắt người đối diện bởi đôi mắt biết nói và nụ cười ấm áp.

Nguyên Phong đã trở về từ bao giờ trên người anh là bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng không thắt cà vạt nới ba nút áo để lộ vòm ngực rắn chắc khoẻ mạnh,nhìn anh có chút tùy tiện nhưng phong thái như vương tử vẫn khiến người ta tim đập chân run,anh tựa cửa anh mắt thâm thúy nhìn cô trong mắt anh hiện lên một chút sững sờ khó nhận thấy,một lát sau anh lên tiếng:
_ Chuẩn bị xong chưa? đi ngay kẻo muộn.

Nói rồi anh xoay người đi trước để lại An Nhiên chật vật đuổi theo đằng sau,cô không quen mặc đồ hở da thịt như thế này lên rất ngượng ngùng.

Đại Vỹ mở cửa xe cho cô,cô ngồi bên cạnh Nguyên Phong hai người im lặng không nói câu nào tới khi xe đã đến cửa một khách sạn 5 sao có tiếng trong thành phố anh xuống xe còn cô chật vật xuống xe sau anh,cô im lặng và ngoan ngoãn như vậy bởi cô không dám chọc giận anh.


Khi cô tới gần anh đưa tay đặt lên eo cô hai người cùng tiến vào hội trường bữa tiệc.

Bước qua cửa lớn vào hội trường là một mảnh trầm trồ kinh ngạc,các cô gái có mặt ở đây đều phấn khích cùng ghen tỵ,tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Nguyên Phong và An Nhiên.

_ Oa hôm nay Hàn tổng rất anh tuấn nha.

_ Trời đất muốn rớt tim vì anh ây rồi.

_ Đẹp trai quá! cô gái đi bên cạnh anh ấy là ai? cũng rất xinh đẹp đó.

_ Chắc lại là gà cưng của AGM rồi,kiểu này lại soán ngôi ảnh hậu Nhật Lê,mấy năm nay cô ta được sự trợ giúp của Hàn Tổng lên vẫn giữ được vị trí top 1 mà.

_ Trời có là gì đâu đều là công cụ làm ấm giường của Hàn Tổng thôi.

!.

Tất cả mọi người một mảnh xôn xao những ông lớn trong giới tài chính đều muốn nịnh bợ vị Hàn Tổng cao quý này để tìm chút lợi ích,họ đều đến chào hỏi Nguyên Phong,Nguyên Phong khách sáo đáp lại từng người một tới khi chủ của buổi tiệc xuất hiện ông ấy đến chào hỏi anh:
_ Chào Hàn tổng hôm nay rồng đến nhà tôm thế này, Hàn tổng vô cùng đẹp trai,anh tuấn,tài giỏi thật vinh hạnh cho tôi quá.

Nguyên phong nở nụ cười nhẹ như không cười giọng lạnh lùng:
_ Ồ không có gì đâu không dán nhận lời khen của Vương chủ tịch,tôi không bằng một góc của ngài đâu.


Vương Đại Minh nghe anh nói vậy cười hip mắt vẻ mặt phấn khích cùng vui vẻ:.

Truyện Đông Phương
_ Hôm nay cậu tới đây chúc mừng dự án khách sạn mới của tôi,tôi rất vui mừng,xin Hàn tổng cứ tự nhiên nhé! vị tiểu thư này là?
Nguyên Phong phong thái vẫn lạnh lùng thơ ơ,ánh mắt anh thâm sâu không tia cảm xúc:
_ À cô ấy là!
_Dạ chào Vương chủ tịch tôi là trợ lí phòng thiết kế,hôm nay được vinh dự đi cùng Hàn Tổng tới đây để chúc mừng ngài.

_ À cảm ơn tiểu thư nhé!
Lời chưa nói hết đã bị An Nhiên nói tranh mất,cô sợ nghe chính miệng anh phủ nhận quan hệ của anh và cô lên mới cắt ngang lời anh,cô sợ anh mất mặt vì cô.

Còn Nguyên Phong nghe cô nói thế mặc dù là chủ ý của mình nhưng nghe cô chính miệng nói vậy lại thấy trong lòng khó chịu,vội vã phủ nhận là vợ anh như vậy sao? ánh mắt anh thâm trầm cả người tỏa ra hàn ý rét lạnh.

Vương chủ tịch phải rời đi chào hỏi khách quý,ông vừa quay đi,tiếng nói lạnh lẽo không độ của Nguyên Phong vang lên:
_ Vội vã phủ nhận quan hệ với tôi để đi quyến rũ đàn ông à?
An Nhiên bị bất ngờ cô sững sờ nhìn anh,không phải anh không muốn công khai quan hệ với cô sao? giờ anh lại chất vấn cô.

_ Em không có,Em chỉ sợ anh không vui lên mới nói như thế!
Anh gằn giọng:

_ Cô hỏi ý kiến tôi chưa?
Cứ nghĩ cô dùng bộ dạng này đi câu dẫn mấy tên đàn ông là máu trên người anh như bị đun nóng vậy,rất khó chịu.

_ Em!
An Nhiên định lên tiếng giải thích thì giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên:
_ Nguyên Phong anh tới rồi,sao lại bỏ mặc em như thế chứ?
Cô ta mặc bộ dạ hội màu đỏ tôn lên vóc dáng yêu kiều của mình, Huỳnh Nhật Lê dán bộ ng ực đ ẫy đà của mình vào ngực Nguyên Phong rồi nũng nịu:
_ Bắt đền anh đấy bỏ người ta cô đơn.

Nguyên Phong cưng chiều nhìn cô ta:
_ Ừ được rồi mình tìm chỗ nói chuyện một lát.

Nói rồi ôm eo cô ta rời đi trong sự ngỡ ngàng của An Nhiên,tay cô buông thõng bên hông nắm chặt lại,móng tay cắm vào bàn tay đầy đau đớn,An Nhiên cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình cô xoay người tìm nơi it người cô không hợp với nơi này.

Ra tới vườn hoa bên ngoài khách sạn cô nhẹ nhàng hit thở không khí trong lành khiến tâm tình bình thản hơn một chút.

Chợt cô nghe thấy tiếng một đôi nam nữ đang thì thầm nói chuyện,khoảng cách hơi gần lên cô nghe rõ lời họ nói gì,thanh âm quen thuộc đánh vào tim cô.

Nguyên Phong lên tiếng:
_ Công việc anh giao cho em hãy làm cho tốt,nhớ đừng để sảy ra sai sót,anh sẽ để em là vai chính trong phim " Hối Hận " sắp tới.

Nhật Lê vô cùng sung sướng giọng nói phấn khích vui vẻ:
_ Được mà anh,anh yên tâm em không để anh thất vọng đâu.

_Ừ rất tốt,ngày mai muốn mua bộ trang sức nào nói với anh anh sẽ kêu Đại Hưng mua cho em.


Giọng anh mang vẻ ôn nhu cưng chiều khiến An Nhiên đau đớn nước mắt sắp trào ra khỏi hốc mắt của cô,cô lấy tay bấm mạnh vào cánh tay của mình khiến nó rỉ máu mà cô không hề biết cô đứng đó chết trân nghe họ nói tiếp:
_ Mà Nguyên Phong sao anh để cái con bé An Nhiên bên mình mãi thế,nó đâu có tác dụng gì với anh?
Nghĩ tới chuyện cô dám phủ nhận mình làm vợ anh,cả người anh bốc hoả nói:
_ Sao không có giá trị lợi dụng? em thấy từ xưa tới nay anh đầu tư có bao giờ sai chưa?
Cô ta là công cụ để anh trả thù,vì cô ta dám hại người con gái anh yêu,anh sẽ cho cô ta sống trong ảo tưởng đến lúc trò chơi kết thúc sẽ bị chính anh đá văng đi không thương tiếc.

Giọng của Nhật Lê đầy ủy khuất:
_ Nhưng em thấy anh thân mật với cô ta hơi quá rồi đó.

Nguyên Phong lạnh lẽo ánh mắt hung tàn âm lãnh cất giọng:
_ Đó không phải điều em lên quản,tốt nhất hãy an phận nếu không em sẽ không có gì đâu.

Nhật Lê hoảng sợ nhưng cũng dịu dàng xoa dịu anh,cô ta lao tới ôm chầm anh nhẹ giọng xin lỗi rồi kiễng chân hôn lên môi anh nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt.

Mà cả hai đều không biết vì từng câu nói của họ,hành động của họ mà một cô gái đứng sau bụi cây cách đó không xa lệ rơi đầy mặt,trái tim chết nặng đầy đau đớn cánh tay bị cô bấm nát chảy máu loang vài giọt trên chiếc váy trăng tinh của cô,còn gì đau đớn hơn khi bị chính người mà mình dùng cả thanh xuân để yêu thương nói những lời phũ phàng như thế,cô chỉ là công cụ để anh trả thù ha ha
Cay đắng này cô nếm không được,nó khiến cô không thở nổi tắc lại nơi cổ họng khiến tiếng khóc bị đè nén,ngồi thụp xuống cô lấy tay bịt chặt miệng mình lại ngăn tiếng khóc sợ bị anh phát hiện.

Nguyên Phong bất ngờ đẩy Nhật Lê ra thật nhanh, trong đầu anh loé lên khuôn mặt đầy nước mắt của An Nhiên,tự nhiên thấy tim mình nhói lên,anh vội buông cô ta ra:
_Bữa tiệc bắt đầu rồi chúng ta vào thôi.

Nhật Lê hụt hẫng nhưng không dám lên tiếng chỉ nhẹ gật đầu theo anh đi vào, cô ta nhủ thầm đây là người đàn ông cô yêu điên cuồng,cô ta nhất định phải có được anh dù bất cứ giá nào!
Sau Khi họ rời đi An Nhiên buông lỏng cơ thể bắt đầu khóc nấc lên,tiếng khóc nho nhỏ nghe như tiếng côn trùng kêu,nhìn cô ngồi đó cô đơn lạnh lẽo ngoài trời rất lạnh,lấy tay ôm lấy thân mình như tự mình che trở cho mình nhìn vô cùng đáng thương khiến người khác đau lòng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc