TỔNG TÀI ANH TÀN NHẪN QUÁ RỒI



Thương Thụy Mặc vừa quăng Phương Tiểu Anh xuống giường cô liền lui về sau, lui đến khi nào không lui được nữa thì thôi.

Mắt lúc nào cũng hướng về phía hắn cảnh giác, sau đó thì cái gì trong tầm tay ném được cô đều ném qua chỗ hắn.

Còn hắn chỉ cần nghiêng đầu xoay người liền né hết mấy cái đồ vật cô ném hết sức nhẹ nhàng.

Hết cái để ném rồi Tiểu Anh chỉ có thể co ro một chỗ tự ôm chính mình.

Toàn bộ hành động này lọt vào trong mắt hắn đều thành ra con vật nhỏ đang đưa nanh múa vuốt.

Có chút đáng thương lại nhiều hơn là đáng yêu, hắn nhanh chóng tiếp cận cô, lên tiếng đùa bỡn.

" làm sao lại không quăng đồ nữa, không phải lúc nảy quăng rất hăng sao, tiếp tục đi"
Tiểu Anh bị tiếp cận chịu không được lên tiếng mắng hắn
"Anh đừng có lại đây, cái tên hổn đản nhà anh"
"Anh là lợn giống à, gặp ai cũng **** tình"

Vừa chọc cô một tí cô đã xù lông lên, rất đáng yêu, nhưng mà cái từ "lợn giống" kia cũng khó nghe quá rồi, sống đến từng này tuổi đây là lần đầu tiên có người dám mắng hắn như thế,
"Không những là lợn giống, mà còn là lợn giống loại tốt"
Hắn không biết xấu hổ mà kề sát mặt cô nói ra cái câu đó.

Thấy hắn đến gần tay chân cô liền quơ loạn trên không trung.

Mà cái này cũng có uy lực, quơ loạn như vậy lại cào trúng gương mặt điển trai của hắn.

Rất nhanh chỗ đó liền chảy máu,
Tiểu Anh cũng thành công chọc giận hắn, cái khuôn mặt này hắn ta thật sự rất yêu thích, cô lại để lại đó 1 vết trày, cục tức này hắn nuốt không trôi.

Thương Thụy Mặc cư nhiên vươn tay nắm chính xác đôi tay không an phận của cô mà khóa nó lại.

Cái tay còn lại không rảnh rổi, lần mò, sờ xoạn cảm nhận đường cong cùng da thịt trơn bóng mềm mại của cô.

Ừm rất ngon đúng là vưu vật, trong lòng hắn thầm khen, trên người cô lại có mùi thơm nhàn nhạt kích thích hắn.

Tiểu Anh bị hắn sờ như vậy, thật sự rất sợ, rất khó chịu, còn có cảm giác buồn nôn, lên tiếng cầu tình.

"Đừng như vậy mà, cầu xin anh đó" nước mắt cô đã sớm ngập đôi mắt rồi
Mà cô không hay biết, khi con thú săn mồi, con mồi càng yếu đuối, càng dãy giụa kẻ săn mồi sẽ càng phấn khích, đặt biệt là loại mắt ngập nước đáng thương này của cô khiến Thương Thụy Mặc rất kích động, yết hầu hắn chuyển động lên xuống.

Phả hơi nóng vào tai cô, gian ngoa lên tiếng
"Vờn với cô bao nhiêu đây đủ rồi, vào việc chính thôi"
Tiểu Anh một trận sợ hãi chạy thẳng lên đại não, thất kinh lên tiếng
" Tôi là vợ của Tôn Yên Thần anh dám động đến tôi nhất định anh ấy sẽ không để anh yên thân đâu"
Cô hết cách rồi chỉ có thể vớt vác, nắm lấy những cái gì có thể cứu mạng cô lúc này
Ai cũng sơ Tôn Yên Thần mà phải không?
Thương Thụy Mặc nghe cô nói hai mắt hắn hiện lên thích thú, anh thấy cô xinh đẹp động lòng người như thế nên muốn "ăn" không ngờ cô lại trùng hợp là vợ của kẻ anh căm ghét, điều này làm anh thêm thú vị lên tiếng

" Thật vậy à? cũng vừa hay tôi muốn xem xem biểu cảm trên gương mặt của tên đó khi thấy vợ của hắn bị tôi ăn sạch, lúc đó nhất định sẽ rất vui"
Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn không ngờ câu nói này lại càng khiêu khích hứng thú của hắn với cô.

Tay của hắn đặt lên cặp đùi trắng nõn của cô sờ xoạn lung tung.

Hắn lại sờ cô a, không được cô không muốn, thật sự không muốn, một lần nữa lên tiếng cầu tình
" Đừng mà, đừng mà, tôi xin anh đó"
Nước mắt của cô đã sớm rơi rồi, lúc này cô chỉ nghĩ đến Tôn Yên Thần mong anh mau đến cứu cô.

"A Thần, cứu em" Tiếng nói cô rất nhỏ chỉ đủ cho cô nghe thấy.

Không biết cái này có phải là thần giao cách cảm hay không mà Tôn Yên Thần thật sự là đang tìm cô.

Lúc này ở đại sảnh, Tôn Yên Thần đang gắt gao tìm cô, anh chỉ vừa đi bàn công việc một chút quay lại đã không thấy cô đâu.

Mà ở chỗ này cô đi đâu được chứ, chết tiệt.

Chỉ thấy một tên áo đen đi vào báo cáo với anh điều gì đó, sau đó trán anh liền nổi gân xanh, tức giận chữi thề
"Mẹ kiếp, người của tao cũng dám đụng"
Đôi chân dài của anh xải bước nhanh chóng đi, cũng không quên quay lại ra lệnh cho tên vệ sĩ phía sau

"Đừng theo tôi, ở đây đợi mệnh lệnh"
"Vâng"
Chuyện này không nên làm lớn, nếu không ngày mai báo lại cháy sạch.

Ở phía này, Tiểu Anh đang gắt gao chóng cự Thương Thụy Mặc,
" chát" âm thanh thanh thúy vang lên, năm ngón tay liền in trên mặt của Thương Thụy Mặc, làm cho tia tử tế giữ lại cuối cùng của hắn cũng biến mất.

Hắn ta không những bị thương trên mặt mà bây giờ còn bị ăn tát, toàn là đánh vào mặt anh, thật khiến hắn điên lên.

Anh vươn tay mở hộp tử lôi ra một thứ bột màu trắng.

" Cái này là do cô lựa chọn"
Bóp lấy mặt của cô, ép cô mở miệng, anh liền trút cái thứ bột đó vào miệng cô, sau đó lại ép cô nuốt xuống.

Một giọt nước mắt bất lực chảy xuống khỏi khóe mắt cô..


Bình luận

Truyện đang đọc