TỔNG TÀI ANH TÀN NHẪN QUÁ RỒI



Ông ta vừa nhìn thấy Tôn Yên Thần cái dáng vẻ hùng hổ đòi đánh bọn nhỏ liền biến mất, toàn thân có loại run rẩy không chịu được.

Tại sao anh ở đây? anh ta phát hiện ông làm loại chuyện xấu này có phải sẽ chán ghét ông ta không.

Nhưng mà cũng liên quan gì đến anh ta chứ? chuyện của nhà ông ta mà.

Nhưng mà gặp được anh phải kiên dè, kính cẩn một chút, mong là đừng bị ghét
Ông ta lòm còm bò dậy, cừi hề hề nhìn anh
"Tôn tổng, trùng hợp quá sao anh lại ở đây"
Thấy Hứa Khanh, Tôn Yên Thần lại càng tức giận, trên trán dày cộm rân xanh, muốn động tay động chân với con anh, tìm chết.

Quanh người anh toát ra loại sát khí chèn ép dây thần kinh của người khác, ác ma mở miệng
"Không có trùng hợp đâu, tôi đến đây là muốn đánh chết ông"
Nghe anh nói, mồ hôi ông ta đổ càng nhiều, cả người run sợ
"Tôi đã làm gì sai?" Sao anh lại tức giận như vậy, ông ta đụng sai chỗ rồi sao
Hứa Khanh nghi ngờ nhìn qua hai đứa nhóc kia, chết rồi có khi nào đụng nhằm tiểu thư hay công tử nhà họ Tôn không?

Ông ta mặt cắt không còn giọt máu máy móc nhìn lên Tôn Yên Thần
Anh đứng đó cứ như ác quỷ, muốn xử chết ông, mang theo sự dữ tợn anh ngồi xuống nắm cổ áo ông ta kéo lên
"Con gái tôi, ông còn muốn đụng đến, còn dám hỏi"
Dơ tay muốn đấm ông ta thêm một cái nhưng nhìn quanh thấy ở đây có rất nhiều bạn nhỏ, anh liền kiềm chế lại.

Chỉ quăng ông ta xuống sàn
A Hoa nhìn thấy một màn này đã khóc từ lâu, cái tên này là ai vậy, dám đánh baba của bé, huhu bé sợ lắm
Bé chạy đến ôm lấy baba của mình khóc lóc nhìn lên Tôn Yên Thần tức giận
"Ba tôi chỉ dạy dỗ con ranh kia, tại sao lại đánh ba tôi? huhu" Cô bé bật khóc vừa khóc vừa nói nhưng không lấy đứa sự thương hại của Tôn Yên Thần
Thật ra anh rất chán ghét con nít, chỉ có Tiểu Bảo là ngoại lệ, những đứa trẻ khác khóc lóc chỉ làm anh thêm tức giận
Nhưng dù gì cũng là đứa bé không nên so đo, anh không quan tâm nó đi đến bên Tiểu Bảo đang ngơ ngác nhìn anh từ nãy đến giờ
Ngồi xuống bên cạnh bé, nắm lấy đôi tay của bé, dịu dàng lên tiếng khác với bộ dạng ác ma vừa rồi
"Con không sao chứ? để con chịu thiệt thòi rồi" Quả thật để bé chịu thiệt thòi rồi, nếu anh đến sớm một tí Tiểu Bảo của anh đã không rơi vừa tình huống như vậy.

Mấy ngày không về công ty việc ở đó thật nhiều anh xử lý một tí cũng đã đến trưa, cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất anh liền chạy đến đây muốn nhìn lén Tiểu Bảo một chút.

Không ngờ lại gặp một kẻ không biết trời cao đất dày muốn đánh cục cưng của anh, khiến anh tức đến phát điên.

Tiểu Bảo nhìn thấy anh, đôi mắt rơm rướm nước rõ ràng là muốn khóc nhưng cuối cùng cũng không nói gì
Lúc nãy bé rất sợ hãi, sợ bé và Nhị Thành sẽ bị đánh chết đó, ông kia rất đáng sợ, nhưng khi nhìn thấy Tôn Yên Thần bé liền an tâm đến lạ thường.

Anh đến làm bé rất vui mừng, rất ấm áp, còn cái dáng vẻ trừng trị kẻ xấu kia càng làm bé thêm yêu thích anh.

Cảm giác được bảo vệ này Tiểu Bảo có thể cảm nhận được đó là cảm giác có ba.

Liền muốn kêu một tiếng ba nhưng miệng vẫn cứng nhắt không mở được chỉ có thể nhìn anh như này.

Tôn Yên Thần biết bé còn đang hoảng sợ, với lại bé cũng không yêu thích gì anh, nên anh cũng không hỏi bé nữa, chỉ xoa đầu bé.

Sau đó chán ghét nhìn qua đôi ba con kẻ khóc người la kia, ánh mắt sát khí đùn đùn, lãnh khốc lên tiếng

"Về nhà cuốn gói đi, công ty của các người ngày mai sẽ không còn nữa đâu"
Hứa Khanh nghe thấy liền bò dậy, tiến đến chỗ Tôn Yên Thần quỳ lạy lên tiếng
"Tôn tổng, tôi sai rồi, tôi không nên đụng đến Tôn tiểu thư, là tôi sai" Ông ta hiểu rồi, cái đứa bé ông ta muốn đánh là con gái của Tôn Yên Thần a.

Ông cũng chưa từng nghe nói anh ta có con gái, nhưng mà bộ dạng này thì chắc chắn đứa bé kia là Tôn đại tiểu thư đi.

A Hoa nhìn thấy bố mình cầu xin liền không hiểu tại sao, vẫn chưa nhìn ra tình hình của mình, hóng hách đi đến lây lây người Hứa Khanh
"Kệ chú ta đi, bố phải lấy lại công bằng cho con"
Thấy con gái đi đến ông ta liền đẩy con bé một cái, chán ghét nhìn bé
"Mau xin lỗi Tôn tiểu thư mau, là mày sai"
A Hoa bị đẩy không khỏi ngơ ngác baba lớn tiếng với bé, còn đẩy bé, kêu bé xin lỗi người ta, bé liền tủi thân khóc òa lên nước mắt nước mũi lém lem
"Huhu, không chịu"
Hứa Khanh cũng không quan tâm bé, dập đầu xin lỗi Tôn Yên Thần lia lịa nhưng anh cũng không quan tâm trực tiếp đá ông ta ra tàn khốc lên tiếng
"Cút, tôi đã nhân nhượng lắm rồi, còn ồn ào tôi không chắc chỉ lấy đi công ty của ông đâu"
Hứa Khanh nhìn Tôn Yên Thần sợ hãi, run rẩy, thôi xong rồi! Tôn Yên Thần khét tiếng tàn nhẫn nói được làm được.

Ông ta chỉ có thể tuyệt vọng buông Tôn Yên Thần ra ánh mắt trống rỗng, cả người sụp xuống, sự nghiệp ông ta gay dựng chỉ vì một phút bốc đồng mà tan rồi.

Tôn Yên Thần không quan tâm ông ta, bế Tiểu Bảo lên, mà lần này bé không có dãy giụa để cho anh bế, bé chỉ rút mặt vào lòng anh, làm anh thấy ấm áp
Anh nhìn qua cô Tần lịch sự cười
"Xin lỗi, hôm nay làm lớn chuyện ở lớp cô rồi"

Cô Tần nhìn anh hâm mộ, thật tài giỏi một phát xử gọn tên ác bá mà cả lớp này khiếp sợ
"Không sao"
Nhận được câu trả lời của cô anh quau sang nhìn các bạn nhỏ sợ đến không dám khóc bên kia, cố gắng đều chỉnh giọng nhẹ nhàng
"Mấy nhóc đừng sợ nha, chú chỉ chơi trò chơi bắt kẻ giang với ông chú này thôi" Nói dối như vậy chắc mấy bé sẽ không sợ nữa đâu ha
Mấy bé nhìn anh gật gật đầu, không biết thật không nhưng mà mấy bé vẫn rất sợ, chỉ là không dám khóc thôi
Anh nhìn qua cô Tần lên tiếng xin phép
"Tôi là baba của Tiểu Bảo muốn đưa Tiểu Bảo đi" Một đóng hổn loạn vừa rồi chắc chắn Tiểu Bảo học cũng không vô nữa.

Cô Tần nhìn hoàn cảnh này đương nhiên biết anh là ba của Tiểu Bảo rồi nhưng cũng hỏi lại Tiểu Bảo một câu cho chắc
"Tiểu Bảo đây là ba con sao?"
Câu hỏi này của cô khiến Tôn Yên Thần mong chờ Tiểu Bảo có thừa nhận anh không đây
Tiểu Bảo nhìn qua anh rồi lại nhìn qua cô non nớt lên tiếng
"Dạ phải ạ"
Câu trả lời của bé làm Tôn Yên Thần mừng như phát điên nhưng cố kiềm nén lại cần phải giữ hình tượng a, tay vô thức siết chặt Tiểu Bảo một chút.

Bé chịu thừa nhận anh rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc