TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Hạ gia, đây là một bữa tối tương đối sum vầy, ngoại trừ Hạ Băng ở nước ngoài, Hạ Vũ ở nhà chồng, những người khác đều đến đông đủ, tuy rằng mọi người rất ít nói, nhưng chí ít cũng tập trung đông đủ.

"Thiên Triệu, hoàn thành công việc xong, về nhà nhiều nhé, mẹ con nhớ con, còn có vợ con nữa." Hạ Trảm Bằng nhìn Hạ Thiên Triệu trở về, tức giận trong lòng cũng chậm rãi hạ xuống, có thể trở về có nghĩa là hắn vẫn để ý cô gái này.

"Cha, về sau chỉ cần không có việc bận, không có việc lớn gì, con sẽ về nhà." Hắn đột nhiên cầm tay Hàn Nhất Nhất ở dưới bàn, mang theo khuôn mặt tươi cười nói với bố mẹ

"Thiên Triệu, là thật sao?" Hạ phu nhân hưng phấn, ngay cả nước mắt đều nhanh chảy xuống, Hạ Trảm Bằng cũng kinh ngạc, nhưng Hạ Thiên Triệu có thể nói ra điều này cũng tốt, nhìn thấy con dâu có thể cùng bàn ăn cơm, ông cũng rất vui vẻ.

"Mẹ, đương nhiên là thật." Hắn nắm tay Hàn Nhất Nhất càng chặt.

Cô nghĩ gắng sức rút tay ra, nhưng hắn mảy may không buông, càng giãy dụa ngược lại càng nắm chặt.

Cô hung hăng trừng mắt, Hạ Thiên Triệu lại như không nhìn thấy.

"Hạ Thiên Triệu, anh làm gì thế?" Cô khẽ nghiến răng, cúi đầu nói

"Con bằng lòng!" Mặt hắn mang theo nụ cười cũng nhìn không ra có cái gì không ổn, ngược lại làm cho Hạ Trảm Bằng cùng Hạ phu nhân cảm thấy được đứa con hiểu chuyện

"Tôi phải ăn cơm, buông ra!" Thanh âm của cô nhỏ như trước, không ai bên cạnh cô, mà bên cạnh Hạ Thiên Triệu là Hạ phu nhân, xa như vậy Hạ Thiên Triệu hắn là nghe không rõ

"Vợ, ăn cơm đi!" Hắn yêu thương mà nói, giống như nợ cô rất nhiều. "Mấy hôm nay em vất vả rồi, về sau anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn."

Mặt Hàn Nhất Nhất ngưng tụ, hận không thể cầm lấy con dao nhỏ trên bàn chém hắn ra làm nhiều mảnh, bởi vì hắn vừa nói chuyện, lại vừa nắm chặt tay cô, cô cảm giác được mình đau đến sắp mất máu.

"Chuyện này tốt!" Hạ Trảm Bằng tươi cười với Hàn Nhất Nhất, ý bảo cô rốt cục có hi vọng, Hàn Nhất Nhất chỉ nhìn ông cười khổ

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô nghiêng người, càng gần hắn.

Hạ Thiên Triệu lại lớn mật mà lại gần, gần sát bên tai của cô: " Đây là nhà của anh, anh đã trở lại."

Những người khác nhìn đến chính là một màn ngọt ngào thân thiết, một màn này trực tiếp kích thích đến Uông Giai Trừng ở đối diện, cô ta như thế nào cũng không bằng lòng tin tưởng, rõ ràng là hai người không có thân thiết gì, khi nào thì trở nên thân mật như vậy, mà cô ta lại một chút cũng không biết.

Cơm trong miệng, nhưng tại sao nuốt không trôi, chỉ là cúi đầu, đem từng miếng từng miếng thức ăn đặt ở miệng, giống như chỉ có như vậy mới có thể tự mình tĩnh tâm

Hai người thân mật, mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn

-------------------------------------------------------

Hạ Thiên Triệu đẩy cửa ra, đóng cửa lại, trực tiếp ngã trên giường.

Hàn Nhất Nhất ngồi ở trên sô pha bên cạnh, sắc mặt càng thêm khó coi

"Anh đứng lên, chúng ta nhất định phải thảo luận một chút." Hàn Nhất Nhất đứng lên, đi đến bên giường.

Hạ Thiên Triệu cười xấu xa, bất ngờ kéo cô ngã xuống giường, sau đó đem cô đặt trên người.

"" Buổi tối, vợ muốn thảo luận cái gì đây?"

"Hạ Thiên Triệu, anh phải chịu đựng cái gì, nếu anh không chịu được có thế nói ra, đừng làm hành vi trái với lương tâm mình." Từ lúc Hạ Thiên Triệu bắt đầu đi vào Hạ gia, cô liền cảm thấy được hắn không bình thường.

"Anh không có gì, anh chỉ cảm thấy nếu lấy vợ thì phải yêu thương tốt mà thôi." Hắn cười quỷ dị, tay lại âu yếm mà vuốt ve chơi đùa tóc của cô.

"Hạ thiếu, điều đó không hợp với anh, anh gạt được cha, nhưng anh không lừa được tôi." Hàn Nhất Nhất nói thẳng, cô tuyệt đối không tin tâm Hạ Thiên Triệu lại tốt như vậy, cô khắc sâu nhớ rõ một đêm kia hắn có bao nhiêu căm ghét cô, mà cô lại có từng đấy muốn giết hắn.

"Em cảm thấy được anh muốn lừa em cái gì? Lừa tiền em? Hay là lừa sắc em?" Hắn chọn vị trí mà nhìn cô, chờ mong cô trả lời.

"Anh. . ."

"Không phải đi, em vừa không có tài, cũng không có sắc, cho nên em căn bản là không có gì đáng giá để anh lừa, lời của anh như vậy, tại sao em không tin chứ, vợ chồng nên thẳng thắn thành khẩn, không phải sao? Chẳng lẽ em không nghĩ cùng anh sống tốt sao?" Đây là Hạ Thiên Triệu, lần đầu tiên trong đời cùng một người phụ nữ nói ra những lời như vậy.

"Anh đã có thành ý như vậy, tôi đương nhiên không từ chối, có thể sống tốt ở đây là tốt nhất." Hàn Nhất Nhất không biết hắn có chủ ý gì, nhưng là cô không quên thăm dò hắn như cũ, cũng có thể nói là một phương pháp bảo vệ chính mình.

"Tôi thấy chúng ta còn cần bình tĩnh một chút, mọi người có thành ý, để thể hiện thành ý, tôi thấy chúng ta phải ngủ riêng, anh ngủ sô pha, tôi ngủ trên giường, nếu anh thật sự thành tâm, khẳng định sẽ làm như vậy đi." Ánh mắt Hàn Nhất Nhất như nước trong veo, mỉm cười, nhìn hắn.

"Ngủ sô pha với ngủ trên giường là thể hiện thành tâm? Vợ chồng là như vậy sao?" Hạ Thiên Triệu nói

"Đương nhiên, đây là tôi trừng phạt anh, trước đây anh làm tổn thương tôi, tôi có thể không để ý tới anh, chờ anh làm tôi vừa lòng, tôi có thể suy xét chuyện chúng ta. . ."

"Chúng ta cái gì?" Hắn hứng thú mà nhìn cô, trong mắt đột nhiên toát ra một tia nhu tình.

"Chúng ta. . . chúng ta không giữ quy tắc tốt." Cô hận chính mình ngốc, lần nào cũng tiến vào bẫy của hắn

"Chính là. . . chính là vợ chồng trong lúc cãi nhau không nên như vậy?" Hắn nhìn cô giống như chỉ bảo đứa nhỏ, hắn thật muốn nhìn cô còn có mánh khóe gì.

"Không phải như vậy thì là gì?" Cô tức giận mà nhìn hắn một cái, mang theo một chút oán giận nói "Dù sao anh trêu tôi tức giận, anh phải nghe tôi, tôi nói như thế nào là như vậy."

"Yêu. . . Hóa ra vợ của anh còn có thể làm nũng, nhìn không ra!"

"Anh. . . Ai làm nũng, ai phải làm nũng anh, anh đừng ngậm máu phun người." Nói xong, mặt của cô đã đỏ một mảng, muốn ngồi dậy lại bị hắn hung hăng đè ép trở lại.

"Để anh nói cho em, vợ chồng trong lúc cãi nhau phải như thế nào là đúng nhất." Thanh âm hắn trầm thấp nói bên tai của cô, hơi thở thở ra xung quanh cô quanh quẩn không ra.

"Như thế nào là đúng nhất?" Không biết tại sao, cô khi cô nói những lời này thanh âm lại thấp xuống, hơn nữa có một loại cảm giác tim đập.

"Đầu giường cãi nhau, cuối giường cùng nhau."

Vừa dứt lời, còn không cho cô mở miệng, miệng của hắn liền áp trên miệng của cô, không do dự mà mở miệng của cô, cùng đầu lưỡi của cô quẩn ở một chỗ

"Ưm. . ."

Chỉ nghe được từng tiếng ưm ưm chống cự mềm nhẹ, chậm rãi chuyển hóa thành thanh âm êm ái

Tan tầm ngày hôm sau, Hàn Nhất Nhất cùng Lãnh Nghiêm đúng lúc cùng thời điểm tan tầm, hơn nữa đang cùng đi thang máy xuống

Đứng ở giao lộ về nhà mình, Lãnh Nghiêm gọi Hàn Nhất Nhất lại.

"Aily, đi uống cà phê đi!" Lãnh Nghiêm nhẹ nhàng mà nói, cũng bổ sung một câu: " Hôm nay đưa em đi một quán cà phê, rất đặc sắc, có lẽ em sẽ thích."

"Lãnh tổng, ngại quá." Hàn Nhất Nhất có chút khó nói.

"Có phải có chuyện gì không?" Anh thản nhiên một câu quan tâm, Lãnh Nghiêm cũng không biết mình vì cái gì, gần đây rất thích cùng Aily ở một chỗ, hai người cho dù uống cà phê cũng không nói gì, hắn cũng hiểu được rất tốt, ngoại trừ Hàn Nhất Nhất ra, đây là người phụ nữ thân thiết nhất anh muốn ở cùng, tuy rằng bộ dạng cô bối rối, nhưng điều này với anh không quan trọng

"Ngại quá, Lãnh tổng, hôm nay cô ấy có hẹn." Một người đàn ông đột nhiên đi đến bên người bọn họ, khuôn mặt đẹp trai tức giận so với Lãnh Nghiêm hơn vài phần khí phách.

Hai người ngẩng đầu, đồng thời nhìn về Hạ Thiên Triệu

"Hóa ra là Hạ thiếu!" Lãnh Nghiêm thật không ngờ, hai người bọn họ sẽ gặp mặt nhau ở tình huống như vậy, ở một số hoạt động chung, mặc dù bọn họ có gặp mặt nhau nhưng không chào hỏi.

"Tôi nghĩ anh không biết, cô gái cùng anh uống cà phê cũng không đơn giản." Nói xong, hắn một phen kéo Hàn Nhất Nhất qua, thân thể của cô trực tiếp bị cuốn vào trong ngực hắn

"Không nghĩ đến bạn trai Aily là Hạ thiếu." Thấy cô không phản kháng, Lãnh Nghiêm thấy mất mác, anh không biết chính mình tại sao lại có cảm giác như vậy.

"Lãnh tổng, anh đoán sai rồi, cô ấy không phải bạn gái của tôi." Hạ Thiên Triệu cười xấu xa

"Nếu không phải bạn gái anh, xin Hạ thiếu tôn trọng nhân viên của tôi một chút, ít nhất ở công ty này." Anh lạnh lùng nói, thậm chí có chút vội vàng.

"Không nghĩ tới tính tình Lãnh tổng cũng sẽ vội vàng xao động, nhìn không ra."

"Anh có ý gì?" Lãnh Nghiêm nhìn cô bị Hạ Thiên Triệu ôm trong ngực, chỉ cảm thấy chói mắt, người đàn ông này căn bản không xứng có được Aily.

Hàn Nhất Nhất nhìn không được, cô không muốn Lãnh Nghiêm ở trước mặt Hạ Thiên Triệu tiếp tục thất lễ, lại càng không muốn Lãnh Nghiêm vì cô mà cùng Hạ Thiên Triệu lại kết thù kết oán.

"Lãnh tổng, anh ấy là chồng tôi." Cô nói xong, khóe miệng mang theo nụ cười. "Không nghĩ tới hai người lại quen biết."

Việc này như một thứ va vào đầu Lãnh Nghiêm

Lãnh Nghiêm còn đang kinh ngạc, không có thời gian lấy lại tinh thần, Hạ Thiên Triệu cười nói: " Lãnh tổng, hiện tại là thời gian tan tầm, tôi có thể mang vợ tôi đi ăn cơm chứ?"

"Lãnh tổng, chúng tôi đi trước." Hàn Nhất Nhất hơi cúi đầu, lại thoáng nhìn vẻ mặt anh trong mắt hiện lên có một tia đau xót, trong lòng cũng căng thẳng theo.

Lãnh Nghiêm buộc chính mình cười, "Vậy không làm phiền thời gian của Hạ thiếu cùng cô Hạ , còn có, năng lực làm việc của cô Hạ rất tuyệt!"

Hàn Nhất Nhẩt bị Hạ Thiên Triệu kéo lên xe, xe Lãnh Nghiêm từ bên kia đi tới, hai chiếc xe gặp thoáng qua.

Trong xe Hạ Thiên Triệu, Hàn Nhất Nhất một câu cũng không nói.

"Muốn ăn gì? Đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây?" Hắn nắm tay lái, ánh mắt nhìn đường phía trước.

Hàn Nhất Nhất chỉ nhìn ngoài cửa sổ, nhìn xe chạy qua chập chờn, về phần Hạ Thiên Triệu vừa mới nói gì, cô hoàn toàn không biết, giống như còn đang đắm chìm trong thể giới của chính mình.

Hạ Thiên Triệu mạnh mẽ lái xe chạy đến một bên đường, giẫm lên phanh, Hàn Nhất Nhất mất trọng tâm, theo xe lắc lư một chút, nhìn Hạ Thiên Triệu trầm mặc, trong lòng một trận run rẩy.

"Làm sao vậy?" Cô có chút bất an hỏi.

"Em muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?" Hắn cố kiềm chế bản thân

"Gì cũng được" Cô tùy ý nói.

"Cái gì cũng nói gì cũng được, hiện tại em phải nói cho anh biết là đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây." Hắn đột nhiên tức giận, nghĩ đến cô vừa rồi say sưa lại là bởi vì cái tên Lãnh Nghiêm chết tiệt kia, hắn liền không khống chế được phát hỏa.

"Ăn một bữa cơm, tại sao nhất định phải lựa chọn như vậy chứ? Anh muốn ăn đồ ăn Trung Quốc thì ăn đồ ăn Trung Quốc, muốn ăn cơm Tây thì ăn cơm Tây." Hàn Nhất Nhất cũng buồn bực theo, vốn dĩ trong lòng phiền muộn, bị hắn làm cho càng thêm bực

"Bảo anh muốn ăn, anh đang hỏi em muốn ăn gì." Hạ Thiên Triệu ngầng đầu cùng cô nhìn nhau, tia lửa trong mắt hai người quấn quýt lấy nhau. "Có phải cảm thấy đồ ăn Trung Quốc cũng ngon, cơm Tây cũng ngon hay không, hai thứ đều muốn ăn."

Ngữ khí hắn bắt đầu trào phúng.

"Tôi không muốn ầm ĩ với anh, muốn ăn cơm thì chúng ta đi ăn cơm, cho dù cả hai đều muốn ăn, anh nói phải một người đàn ông phải yêu thương vợ, vậy anh cho tôi ăn hai thứ thì phải làm thế nào đây?"

Cô biết ý tứ của hắn nhưng cô cố tính trả lời theo ý mình, Cái gì đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây, không phải là ám chỉ cô là phụ nữ có lòng tham không biết nhục sao, vậy được rồi cô theo hắn.

"Được, em đã muốn ăn, vậy buổi tối hôm nay em phải ăn cho anh xem, nếu ăn không được, cũng đừng về nhà!" Hạ Thiên Triệu giống như đứa trẻ dỗi, mạnh mẽ khởi động xe, chuyển động tay lái , rất nhanh đi ra đường.

Trong nhà hàng trang trọng, tao nhã mà có một chút thâm trầm, bởi vì bên trong không có đèn, chỉ có ánh nến, trên từng cái bàn là một đóa hoa lan nhỏ cũng một cái ly thủy tinh.

Bên trong đại sảnh, bàn rất ít, không có âm thanh ồn ào, chỉ có tiếng đàn vi-ô-lông du dương.

Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu nhìn nhau mà ngồi, chỉ là vửa ngẩng đầu, có thể thấy nhau, Hạ Thiên Triệu nói với phục vụ ở trước mặt gọi đồ ăn Trung Quốc, còn có cơm tây, hơn nữa còn có một đống thức ăn khác

Hàn Nhất Nhất sao lại không biết, hắn chơi cô, thách đố cô.

Không mất nhiều thời gian, thức ăn được mang lên, Hàn Nhất Nhất nhìn đồ ăn được bưng lên tinh xảo như bức tranh, có chút không đành lòng xuống tay lại giống như vội vã muốn nếm thử

"Đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây, đều có, đừng nói anh không thương em."

"Cảm ơn yêu thương của anh." Cô nghiến răng nói.

"Chồng thương vợ, vợ đương nhiên cũng sẽ không làm thất vọng tâm ý chồng, ăn đi!" Cùng hắn giả ngu, hắn làm cô như người câm ăn liên tục, có muốn nói không nên lời, hắn biết rõ tình tình cô mạnh mẽ không cúi đầu.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không lãng phí!"

Hàn Nhất Nhất đã bắt đầu động đũa, thức ăn này, mỹ vị tinh xảo, nhưng số lượng đều rất ít, cô nghĩ hẳn là Hạ Thiên Triệu không biết, Hàn Nhất Nhất cô sức ăn luôn luôn tốt, hay nhất là cô thuộc kiểu người ăn thế nào cũng không béo.

Hạ Thiên Triệu ngồi vào chỗ đối diện cô, hắn thật muốn nhìn cô nuốt trôi hai phần ăn này như thế nào.

Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện chính mình đoán sai rồi, đối với sức ăn của cô gái này, hắn quá coi thường, cô gái này cư nhiên không nhanh không chậm đem từng phần đồ ăn ăn hết, hơn nữa vừa ăn vừa đắc ý nhìn hắn

Phụ nữ ở trước mặt hắn, phần lớn ăn một chút đã nói no rồi, nếu không thì nói thức ăn này béo, nhiệt lượng cao, thức ăn này đầy mỡ, thế nào lại như thế này

Hắn ngoắc tay một cái, người phục vụ rất nhanh lại đi đến trước mặt Hạ Thiên Triệu, chỉ thấy người phục vụ liên tục gật đầu.

"Anh muốn tôi ăn, tôi cũng ăn rồi, không làm thất vọng anh nhé!" Thời điểm Hàn Nhất Nhất ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, cảm giác bụng mình đã không chịu được.

"Gấp cái gì, còn nữa mà."

"Cơm Tây, đồ ăn Trung Quốc đều nếm qua, còn lại anh nếu muốn ăn, anh ăn đi." Hàn Nhất Nhất tức giận trả lời, lúc vừa rồi cùng người phục vụ trao đổi, cô thật khinh bỉ hắn

"Còn có món điểm tâm ngọt." Hắn xem ra, cơm Tây thế nào có thể không có món điểm tâm ngọt chứ.

"Anh có thể ăn."

"Sau khi ăn xong chút điểm tâm, tâm ý chồng, nhìn em ăn, anh thấy rất hạnh phúc." Hắn không sợ người chết, lại càng không sợ cô cả người nổi da gà

"Được, anh nói!" Cô cười ngọt ngào, trong lòng lại thầm mắng chửi: " Anh thật nghĩ tôi là lợn, là lợn cũng có lúc ăn no, tra tấn người xem như anh lợi hại. Sau món điểm tâm ngọt là món điểm tâm ngọt, đợi lát nữa ngọt chết anh!"

Nhìn ly nước trái cây bên cạnh, cô nở nụ cười ý vị thâm trường.

"Chồng, anh bảo em ăn nhiều vậy, về sau béo thì sao?" Cô học cách nói giống cô gái nhỏ

"Không sao, chồng không chê em."

"Chồng thật tốt, cái gì cũng có thể bao dung em."

"Đương nhiên rồi, nhanh, ngoan ngoãn ăn món điểm tâm ngọt, còn có nước trái cây, ăn xong rồi về nhà." Hắn nở nụ cười càng sâu.

"Được!" Nói xong, tay Hàn Nhất Nhất liền lấy bánh ngọt, đem một miếng bánh ngọt đặt ở miệng, chậm rãi nhai, giống như nhai thịt Hạ Thiên Triệu.

Lại lấy một miếng, đặt ở miệng, chỉ là không nuốt vào.

Rất nhanh, cô liền đứng dậy, đột nhiên ngồi xổm xuống đất.

Hạ Thiên Triệu nhìn thấy một màn này, lo lắng mà chạy nhanh đến hỏi "Tần Mạch Li, em làm sao vậy? ’

Cô chỉ vào miệng mình, vỗ ngực, lại không nói được gì.

Hạ Thiên Triệu hơi hoảng sợ "Em đừng dọa người, nhanh nói."

Hàn Nhất Nhất chỉ lắc đầu, sau đó chỉ vào nước trái cây, ý bảo hắn đưa cho cô.

Nước trái cây ở trên tay, cô uống một ngụm lớn. Ngay sau đó vừa ngẩng đầu, đối diện Hạ Thiên Triệu, tất cả mọi thứ hướng trên người hắn phun ra.

Hạ Thiên Triệu căn bản không kịp né tránh, tất cả nước trái cây, còn có toàn bộ bánh ngọt phun trên quần áo hắn, ghê nhất chính là còn có trên mặt.

Một giây, hai giây, ba giây, hắn làm sao khống chế được "Tần Mạch Li!"

Hắn đột nhiên hét một câu, làm cho những người khác cũng nhìn lại đây, người phục vụ lại rất nhanh đi đến trước mặt, nhìn biểu tình Hạ Thiên Triệu cũng nhịn không được âm thầm thét chói tai trong lòng.

Nhưng người phục vụ rất nhanh lấy ra giấy ăn giúp hắn lau chùi, Hàn Nhất Nhất lại giả vờ không thấy, bộ dáng vô tội, một bên càng không ngừng ho, trong lòng âm thầm cười to "Hạ Thiên Triệu, tôi không phải dễ bắt nạt như vậy!"

Lúc này đây, Hàn Nhất Nhất giành thắng lợi, mà cô trở về, lại liên tục bị "tra tấn" nghiêm trọng.

-----------------------------

Uông gia

Khoảng cách Uông Giai Trừng về nhà từ lần trước, đã là hai tháng, mà lúc này đây về nhà, cô nhạy cảm phát hiện mẹ đã bị thương, tuy rằng không lộ rõ, nhưng một người đã muốn bắt đầu rồi.

"Mẹ, con nhớ mẹ!" Cô ta nói nhỏ thêm chút yêu kiều, muốn cầm tay mẹ, lại phát hiện mẹ né tránh, sau đó rất nhanh ôm cô ta một cái

Cô ta từ trong ngực mẹ đi ra, lại phát hiện hai tay mẹ giấu trong hai ống tay áo dài, cô ta căn bản nhìn không thấy tay bà, cô ta càng thêm nghi ngờ.

"Mẹ, cái nhẫn kim cương lần trước con mua cho mẹ đâu? Cho con xem." Nói xong, cô ta đưa tay ra, nhưng đáp lại là một khoảng không.

"Trời ơi, lớn tuổi rồi, mấy thứ đấy mẹ cũng không thích hợp mang, về sau con lấy lại cho mình đeo, mẹ không cần mấy thứ đấy." Ngô Tĩnh úp mở, trên mặt lại phải làm bộ mỉm cười vui vẻ.

"Mua cũng mua rồi, mẹ đưa cho con xem một lần thôi, con cũng khó được trở về."

"Mẹ cất đi rồi, phiền toái quá, đừng bắt mẹ lôi ra." Ngô Tĩnh từ chối như trước, hơn nữa rất nhanh liền nói: " Hôm nay Chính Dương có trở về cùng con không?"

"Không, nó hôm nay vui vẻ chơi trong phòng bà nội nó, không dẫn được nó đến đây." Chủ yếu nhất cô ta muốn đến tâm sự cùng mẹ, cho nên cũng không muốn mang Chính Dương đến.

"Vậy con. . . Vậy con mau trở về đi, bằng không Chính Dương la hét muốn con, con không mang theo Chính Dương, mẹ chồng con sẽ không vui, cho mẹ chồng một ấn tượng tốt, mau về nhà đi." Ngô Tĩnh đã thúc giục cô ta về.

Bà thúc giục cô ta, Uông Giai Trừng càng thêm khẳng định mẹ bị oan ức.

"Con vừa mới trở về, mẹ đã đuổi con đi, mẹ đừng nhẫn tâm như thế." Đang nói, cô ta thấy mẹ sơ hở, một phen giữ chặt tay bà, đem ống tay áo kéo lên trên, đập vào mắt cô ta một màn kinh hãi.

"Đừng. . ." Ngô Tĩnh lớn tiếng nói, nhưng đã không còn kịp rồi.

Tay sưng đỏ, bầm tím

"Mẹ, mẹ có chuyện gì? Tại sao lại như vậy?" Cô ta đau lòng, nước mắt lập tức trào ra.

"Giai Trừng, không có việc gì, chính là mẹ không cẩn thận bị thương mà thôi, rất nhanh sẽ khỏi." Ngô Tĩnh úp mở.

"Mẹ, mẹ nói thật cho con, con muốn mẹ nói thật." Uông Giai Trừng khóc lớn, cô ta tuyệt đối sẽ không tin mẹ là đứa trẻ ba tuổi, tay lại không cẩn thận bị thành như vậy, hơn nữa là hai tay.

"Giai Trừng, con thật sự không cần lo lắng cho mẹ, mẹ sẽ tự chăm sóc bản thân, con mau trở về đi!" Ngô Tĩnh giờ phút này không dám khóc, nhưng bà lại càng không muốn nói ra chân tướng.

"Mẹ, con là con gái mẹ, trên thế giới này, chỉ có con là người thân mẹ nhất, mẹ vì cái gì lại nói dối con? Tại sao? Chẳng lẽ mẹ nhất định phải trơ mắt nhìn thấy con khổ sở đau lòng sao?"

"Giai Trừng, không phải như vậy, mẹ chỉ hy vọng con sống tốt, sống hạnh phúc là được." Ngô Tĩnh giải thích. "Mẹ nói cho con biết, có phải bác gái làm hay không? Mẹ nói đi." Giai Trừng có chút không khống chế được cảm xúc.

"Con không nên hỏi, mẹ nói mẹ sẽ tự chăm sóc mình, con nhất định phải cẩn thận, chăm sóc mình cùng Chính Dương có biết hay không." Ngô Tĩnh căng thẳng mà lo lắng nói

"Mẹ, mẹ nói lời này có ý gì?" Uông Giai Trừng lau khô nước măt hỏi: " Có phải bác gái uy hiếp mẹ không? Có phải bác nói nếu mẹ không nghe lời của bác ý, bác ý bảo Uông Giai Vi làm cho con cùng Chính Dương ở Hạ gia không yên, có phải như vậy hay không?"

Uông Giai Trừng nhạy cảm mà sắc bén.

"Đúng vậy, Giai Trừng, cho nên con mau trở về, tin mẹ, mẹ nhất định sẽ chăm sóc chính mình." Ngô Tĩnh lại một lần nữa mà thúc giục cô ta, bà thực sự rất lo lắng con nhỏ Uông Giai Vi kia sẽ không từ thủ đoạn

Uông Giai Trừng dường như hiểu rõ. "Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ chờ con! Đợi con một thời gian nữa, người một nhà chúng ta nhất định sống tốt qua ngày!"

Cô ta tạm biệt mẹ, nắm bắt thời gian trở về Hạ gia. Cô ta thực sự lo lắng, người đàn bà Uông Giai Vi này, chuyện gì đều có thể làm được, lòng của cô ta treo ở trên không trung.

Bình luận

Truyện đang đọc