Tay nữ Lão đại kia đang chuẩn bị dùng sức vẽ xuống một đường, đột nhiên một thanh âm từ chỗ rẽ bên cạnh truyền đến.
“Các người
đang làm gì?” Thanh âm lãnh khốc mà nghiêm túc tràn ngập sức nặng. . . ! Nữ lão đại trong lòng hoảng hốt rất nhanh buông lỏng con dao trên tay
mà lưu lại trên mặt Hàn Nhất một vết sẹo nhỏ. Sau đó “đinh” một thanh âm vang lên, dựng đứng trên mặt đất.
Rất nhanh
nữ lão đại liền phản ứng lại, nơi dây trước mặt lũ đàn em cô ta như thế
nào cũng không thể mất mặt mũi được, rất nhanh liền bình tĩnh lại “Mày
là ai? Không mượn mày xen vào chuyện của người khác, mau biến đi.”
Bàn tay của cô ta hùng hổ chỉ vào Cao Lục Dương
“Buông cô
ấy ra!” cánh môi mỏng của hắn chỉ phun ra bốn chữ này, lạnh lùng nhưng
lại mang theo sức nặng khiến người khác không thể kháng cự.
“Dựa vào
cái gì?” Nữ lão đại chắn trước mặt Hàn Nhất Nhất, cô ta cũng không muốn
ngày mai nhìn Tình lão đại chê cười mình, không hoàn thành nhiệm vụ, cô
ta nhất định phải làm người hầu của Tình lão đại một ngày. Việc này cô
ta dù thế nào cũng không thể chịu được.
Chàng trai bước một bước đến, cánh tay lớn vừa vung ra đã khiến cho nữ lão đại kia oa oa hét lớn lên.
“Buông cô ấy ra!” Hắn vẫn chỉ nói bốn chữ kia, hắn ghét nhất nhìn một đống người khi dễ một người yếu đuối.
Những thuộc hạ kia vừa thấy người con trai hung dữ mạnh mẽ như thế, rốt cuộc bất
diện mạo đẹp trai khiến người khác phải gen tức của anh ta mà tốp năm
tốp ba lập tức giải tán. Tay người con trai lại buông lỏng nữ lão đại
ra, thân thể cô ta lập tức nằm trên mặt đất.
“Cút” Ngữ khí khi nói chuyện của hắn quả là sắc nhọn như dao.
Nữ lão đại
hung hăng mà trừng mắt nhìn một cái. Hàn Nhất Nhất nhặt con dao nhỏ lên
phẫn hận mà nói một câu: “Coi như chị gặp may mắn” Ôm lấy cánh tay bị
đau do lũ thủ hạ kia đè chặt.
Hàn Nhất Nhất đang muốn tiến lên ngỏ lời cảm ơn, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
“Anh!” Cô
gái giang hai cánh tay, vui sướng chạy tới, trên mặt tươi cười sáng lạn
như hoa. Lòng Hàn Nhất Nhất đột nhiên giống như bị cái gì đâm vào.
“Dương
Dương!” Trên mặt người con trai cương nghị cũng tràn ra vẻ tươi cười
giống vậy, đường cong trên mặt rõ ràng trông rất đẹp mắt, khóe miệng Hàn Nhất Nhất cũng nhịn không được mà nhộn nhạo ra ý cười.
“Anh không phải đến đón em sao? Như thế nào chạy đến nơi đây.” Cô gái mang theo nụ cười duyên tản ra niềm vui nhỏ.
Người con trai yêu thương khẽ vuốt tóc cô ấy.
“A ai vậy?” Dương Dương hiếu kì mà nhìn. Hàn Nhất Nhất ngượng ngùng mà ngẩng đầu lên, vết sẹo trên mặt cũng hiển hiện lộ ra.
Dương Dương trừ có chút bỏ kinh ngạc. Sau đó rất nhanh liền mỉm cười lên, cô ấy
cười rộ lên thật sự rất đẹp đặc biệt có sức cuốn hút. Nụ cười kia khiến
cho tâm tình người bên cạnh cô nhìn thấy cũng tốt hẳn lên.
“Vừa rồi anh cô đã cứu tôi cho nên cảm ơn các người!” Hàn Nhất Nhất lễ phép mà trả lời cũng hơi hơi mà khom thắt lưng một chút.
Người đàn
ông lúc này mới nhìn thấy rõ ràng cô gái trước mắt, bộ đồng phục trường
học rộng thùng thình. Ở trên thân thể của cô có vẻ hơi rộng, hắn nghĩ
khuôn mặt nhỏ nhắn kia khi cười lên nhất định sẽ rất đẹp lộ ra má lúm
đồng tiền xoáy sâu, vết sẹo trên mặt làm ảnh hưởng lớn đến dung nhan của cô, chính là ánh mắt trong veo như nước của cô lại làm cho hắn không có chút phản cảm nào ngược lại lại rất vui vẻ, chàng trai khẽ mỉm cười đáp lại, khiến cho lòng hắn cũng có chút không ngờ tới.
“Cậu cũng
là ở gần TSo? Hôm nay là ngày tôi vừa mới chuyển tới, tôi học lớp XX ban YY. Tôi là Dương Dương rất vui khi được gặp cậu” . Khi mà cô
cười ánh mắt cong lên sáng ngời như ánh trăng, làm cho Hàn Nhất Nhất cảm thấy cô ấy tuy đã đẹp nhưng khi cười lên lại càng đẹp hơn.
Hàn Nhất Nhất vươn tay nhỏ bé cùng cô ấy nắm thật chặt, hai cô gái đều nở nụ cười hiểu ý.
Hàn Nhất
Nhất thật lâu thật lâu đều nhớ rõ một buổi chiều kia. Cô gái mỉm cười
như thiên sứ, cậu con trai có khuôn mặt cương nghị khí suất cùng chính
nghĩa làm cho trái tim nho nhỏ của cô có một phần chờ mong.
Chỉ một lần gặp mặt kia, sau cô không còn gặp qua cái cô gái tên Dương Dương kia,
còn có cái người con trai xa lạ là anh trai của Dương Dương kia. Trừ lần đó ra cô không biết tin tức gì về bọn họ nữa.
Cuối cùng thời gian lại khôi phục sự yên bình, trái tim cô lại như trước tĩnh lặng như nước.