TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

“Hạ Thiên Triệu, xin anh đổi cách khác!” Hàn Nhất Nhất không chịu nổi sự ôn nhu của hắn cô tình nguyện hắn thô bạo mà cưỡng bức cô, cũng không muốn hắn từng bước một như vậy buộc cô đối mặt với phản ứng nguyên thủy của cơ thể mình.

+ “Nhưng thân thể của cô nói cho tôi biết, cô thích như vậy.” Hạ Thiên Triệu nhìn cô sợ hãi thác loạn, hắn nở nụ cười thỏa mãn, cô gái này có phản ứng, thân thể của cô chính là chưa được khai phá mà thôi.

+ “Không. . . Không, anh nói dối.” Cô căng thẳng nhìn hắn, muốn đấy hắn ra, lại phát hiện thân thể hắn giống như sắt thép nằm ở trên người mình.

+ “Tôi có thể cảm giác được tay của tôi dính đầy chứng cứ xác định cô khát vọng.”

+ “Hạ Thiên Triệu. . .”

+ “Không nên có ý đồ phản kháng, cô có biết không, chỉ có thỏa mãn tôi, cô mới có thể rời đi, nếu không cả đời này cô chỉ có thể chết già ở trong biệt thự này.” Thanh âm của hắn lạnh lùng, biểu tình lại có thể mập mờ đen tối, đây là dạng đàn ông gì vậy?

+ Hàn Nhất Nhất đem tất cả lời nói nuốt trở lại bụng, nhắm mắt lại không muốn lại đối mặt với người đàn ông như vậy. Đúng vậy, cô phát hiện mình ở trước mặt hắn cho dù mặc quần áo, cảm giác giống như không mặc gì, cô ghét loại cảm giác này.

+ Vật cực đại của hắn chậm rãi gần sát cô, cô sợ hãi càng không dám mở mắt ra

+ “Thả lỏng một chút. . . . Thả lỏng. .” Mặc dù cô đã không còn trinh tiết, nhưng lần trước cũng mới phá một lớp màng mà thôi. Mà trên ý nghĩa thật sự tiếp xúc thân thể còn chưa bắt đầu.

+ Hàn Nhất Nhất từ từ nhắm hai mắt, ngừng thở.

+ “Nếu cô không nghe lời, cô sẽ rất đau!” Thời khắc mấu chốt, thân thể hắn đã không chờ được.

+ . . . . . . . .

+ Thấy điệu bộ cố kìm nén của cô, trong lòng hắn có chút ngập ngừng, nhưng căn bản trên thân thể không cho phép hắn dừng lại, hắn chỉ có thể không tiến vào cô toàn bộ, chậm rãi nhẹ nhàng mà vặn vẹo thân thể, làm cho cô chậm rãi thích ứng hắn. . .

+ “A. . .” Thân thể của hắn đột nhiên chấn động, trong lòng trăm vị hỗn tạp, không nói nên lời là mùi vị gì, lông mi nhắm chặt càng thêm quấn quýt một chỗ.

+ Tại buổi tối yên tĩnh, Hàn Nhất Nhất cuối cùng vẫn không nhịn xuống thân thể bị xuyên qua, một giây kia, thân thể của cô giống như một loại xé rách, trong đôi mắt nhắm chặt, nước mắt của cô chậm rãi chảy ra.

+ Hạ Thiên Triệu dùng cách tà ác nhất kết thúc thời kỳ con gái của cô.

+ Tiến vào trong cơ thể cô, trong nháy mắt kia, thân thể hắn chiếm được sự thư thái. Mà hắn nhìn nước mắt ở khóe mắt cô chảy xuống, là một loại cảm giác không nói nên lời.

+ “Đừng kiềm chế bản thân, tôi thích nghe thanh âm của cô, kêu ra đi!” Hắn dùng sức chuyển động cơ thể, như là muốn cẳn nuốt cô. Mà thân thể của hắn lại một lần, một lần tiến vào, tự do luật động, “Không, đừng. .” Cô không muốn biến thành đàn bà như vậy! Hàn Nhất Nhất liều mạng cắn môi, nói cho chính mình không thể phát ra thanh âm gì.

+ Nhìn thấy kiềm nén của cô, hắn vừa bực vừa buồn cười.

+ “Thực chặt!” Hắn cười xấu xa nỉ non bên tai cô, thân thể dùng sức va chạm vào cô.

+ Hàn Nhất Nhất vừa thẹn vừa giận, nhưng một câu cũng không dám nói ra, cô sợ mình phát ra tiếng.

+ Âm thanh thân thể ma sát liên tiếp. . . .

+ . . . . . .

+ Tỉnh lại, Hàn Nhất Nhất phát hiện mình nằm ở trên giường lớn, nhớ tới tối hôm qua phóng đãng, phóng túng tất cả. Cô không muốn nhớ lại nhưng dường như có một năng lực buộc cô phải nhớ lại.

+ Hạ Thiên Triệu giày vò cô hơn nửa buổi tối, từ sô pha đến phòng tắm, từ phòng tắm lên trên giường, hắn hoàn toàn không có để ý cảm nhận của cô, một lần lại một lần muốn cô.

+ Bên cạnh cô, trống rỗng một mảng, chỉ còn lại cái gối.

+ “Tất cả, có phải đã đủ . . . ?” Cô thật sự không muốn hỏi hắn một vấn đề, nhưng là nhịn không được lại muốn hỏi, hết thảy này bức cô đến một thế giới mâu thuẫn.

+ “Không được!” Cô lớn tiếng cả kinh hét, đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì, vội vàng nắm quần áo lên chạy xuống lầu.

+ Mới vừa đi tới cửa, bị A Thất ngăn lại.

+ “Hàn tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Hạ Thiên Triệu đã ra lệnh từ giờ trở đi, không có lệnh của hắn, A Thất phải mỗi thời mỗi khắc đảm bảo Hàn Nhất Nhất đều ở trong biệt thự.

+ “Tôi muốn đi mua ít đồ!” Cô có chút ngây ngốc.

+ “Hàn tiểu thư cần cái gì, cô có thể nói cho A Thất, tôi nhất định sẽ bảo người giúp cô mua.” A Thất khẽ cười nói.

+ “Không cần, tôi tự đi mua.” Cô thẹn thùng cúi đầu.

+ Nhìn thấy biểu tình của Hàn Nhất Nhất, A Thất dường như hiểu được, “Hàn tiểu thư, tôi hiểu cô cần cái gì, nếu cô không có yêu cầu nhãn hiệu đặc biệt, tôi sẽ chọn cho cô loại đắt tiền.”

+ Phụ nữ luôn luôn ó vài ngày khác thường. Mà biểu tình của cô lại làm cho A Thất hiểu lầm cho rằng Hàn Nhất đến chu kì kinh nguyệt

+ “A!” Cô ngạc nhiên giương miệng.

+ “Còn có vấn đề gì sao?”

+ “Không phải, không phải như anh nghĩ, tôi khống phải muốn đồ đấy, tôi muốn. . . . Tôi muốn. . .” Hàn Nhất Nhất thật sự nói không nên lời, nói như vậy làm sao cô có thể mở miệng chứ?

+ “Hàn tiểu thư, vậy cô nói cho tôi biết, đừng ngại” Trái lại A Thất phải mở miệng. Tuy rằng hắn không phải A Toàn, mỗi lần tiếp xúc đàn bà bên cạnh Hạ thiếu, khó tránh khỏi phải đi mua gì, nhưng hắn vẫn có chút bối rối.

+ “Ôi!” Hàn Nhất Nhất chán nản, giậm chân một cái: “A Thất, anh cho tôi đi, anh lái xe đưa tôi đi ra ngoài, tôi bảo đảm hoạt động trong phạm vi của anh được không?”

+ “Hạ thiếu đã dặn qua, không có ngài cho phép, Hàn tiểu thư không thể đi ra ngoài biệt thự.” Hắn có chút khó xử mà nói.

+ Hàn Nhất Nhất lại một lần thất thần, nhìn chằm chằm mắt A Thất, có một ý muốn gắt gao thôi thúc trốn đi. Tuy rằng cô biết A Thất chỉ là tuân mệnh làm việc. Nhưng giờ phút này cô thực sự chán ghét cố chấp của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc