TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

“Ngừng lại!” Hàn Nhất Nhất khẽ la lên, tay cô gái phục vụ sòng bạc liền ngừng chuyển động.

“Nếu như cô muốn tự mình mở, tôi có thể cho cô cơ hội này!” Người đàn ông đó nhìn cô nói.

“Không cần, ai mở cũng như nhau.” Cô tùy ý nói.

Người đàn ông chuyển ánh mắt nhìn cô gái phục vụ sòng bạc, cô ta liền giơ cánh tay ngọc ngà chậm rãi cầm vào xúc xắc rồi nhấc lên.

Trong lòng mọi người đều không yên. Hầu hết đều không biết vì sao mà đổ mồ hôi.

Có người đã len lén quan sát biểu hiện của Hàn Nhất Nhất, có lẽ bọn họ cũng muốn từ trên mặt cô có thể thấy được loại cảm giác giống như sợ hãi hoặc là hối hận gì đó. Chỉ tiếc là họ cái gì cũng không nhìn ra được, cô gái này bình tĩnh lại có chút đáng sợ.

Cô gái phục vụ sòng bạc công bố kết quả của ván cược, con số khắc sâu vào trước mắt Hàn Nhất Nhất.

“Hóa ra vận khí của kẻ xấu xí cũng không tốt hơn người là mấy!” Trong lòng cô có chút đau đớn mà nghĩ. Như vậy cũng tốt, cô cuối cùng cũng không cần gánh vác “cuộc sống như đã chết” nên cái gì cũng khồng cần suy nghĩ nữa.

Người đàn ông mong muốn có thể tìm thấy trên mặt cô một chút cảm xúc cho dù là kinh ngạc hay tương tự như sợ hãi. Thế nhưng, hắn thất vọng phát hiện cái gì cũng không có.

“Cô thua!” Người đàn ông tính toán nói lại một lần nữa kích thích cô, hy vọng cô chẳng qua là còn đang mộng du mà tỉnh lại, sau đó liền la hét lên cho là người ta chơi xấu.

Hàn Nhất Nhất lãnh đạm nhìn hắn không nói gì, vươn tay cầm con dao cắm trên bàn, cố sức mà đem nó từ trên bàn đánh bạc rút ra.

Trong suốt quá trình, mặc dù thời gian rõ ràng rất ngắn, thế nhưng không có bất kì kẻ nào giúp cô, cũng không có bất kì ai dám ra ngăn cản. Ai cũng biết quy tắc của sòng bạc sinh tử, đã dám cược thua phải chịu. Ai nuốt lời, ai ngăn cản thì số phận còn thảm hại hơn nên mọi người cũng thờ ơ lạnh nhạt.

Một tay Hàn Nhất Nhất cầm con dao sau đó nhắm mắt lại, thầm nói trong lòng: “Mẹ, xin lỗi! Nhất Nhất đến với hai người đây!” Ngay sau đó, hai tay giơ lên quay mặt lại với người đàn ông đối diện mình cố sức đâm xuống bụng dưới.

“Phanh!” Một âm thanh vang lên, con dao nhỏ nhẹ nhàng dứt khoát rơi xuống mặt đất, tay cô bị một bàn tay khác mang theo hơi ấm mỏng manh nắm chặt. Là tia khúc xạ trong mắt hắn khiến cho ánh mắt của cô nhìn không ra, tựa như hắn so với cô càng không phục.

“Tôi đột nhiên nghĩ, tôi muốn người của cô còn hơn muốn mạng của cô!” Người đàn ông bá đạo nói.

“Anh không sợ sẽ phá hỏng các quy tắc của nơi này sao?” Hàn Nhất Nhất cũng không vì hắn ở thời khắc quan trọng đã cứu cô mà lộ ra biểu hiện tươi vui hoặc sung sướng.

“Người của cô cùng mạng của cô, tất cả đều thua bởi tôi cùng vận mệnh. Lúc này, tôi muốn cô sống đối với cô càng là một loại dằn vặt so với việc để cho cô chết có thể còn làm cho tôi có cảm giác hưng phấn hơn!”

“Nếu như tôi lựa chọn đem tính mạng giao cho anh, anh có thể làm khó dễ được tôi sao!” Nếu cô không muốn sống nữa thì ai cũng không ngăn được cô.

Lời của cô mới vừa nói xong, thân thể của cô không hề được thương tiếc mà ngã xuống đất đồng phát ra một tiếng trọng vang

“Hạ Thiên Triệu tôi muốn cô sống, cô phải sống, cô muốn báo thù trừ chính cô ra không ai sẽ giúp cô. Thế nhưng cô hiện tại thua cuộc. Cô cho tôi sỡ hữu tất cả thì là của tôi.” Hắn cúi đầu có chút khinh bỉ mà nhìn cô.

Thì ra hắn là Hạ Thiên Triệu. Ở trong lòng Hàn Nhất Nhất lẩm bẩm một lần. Từ ngày mà cô bắt đầu gặp hắn cô đã cảm thấy chán ghét hắn, kẻ mà luôn luôn coi mình là trung tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc