TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Trong căn phòng nhỏ hẹp, thân thể Hàn Nhất Nhất giống như đóa hoa của một cái cây sắp chết, cô không biết mình phải chạy đi đâu?

“Ha ha! Bảo bối, xoay người lại để cho ba ba nhìn con nào, mau!” Hắn đem khăn tắm ném xuống đất, xoa xoa hai tay, từng bước một mà bước tới phía trước, bảo bối lập tức sẽ tới tay hắn làm sao có thể không hưng phấn chứ? .

Hàn Nhất Nhất một tay ôm trước ngực, một bước cũng không dám nhúc nhích.

Cô có thể lựa chọn chạy trốn thế nhưng ra khỏi cảnh cửa này mọi người đều sẽ thấy cô không mảnh vải che thân mà chạy trên đường, vậy nên cô bước cũng không dám bước. Cô không có dũng khí như vậy, cô không muốn trên báo hay đường dẫn internet ngày mai sẽ có bài “Cô gái khỏa thân chạy trốn”, bị mọi người trên thế giới nhìn vào cười nhạo cô như vậy.

Hàn Chí Viễn bắt đầu cởi quần áo trên người hắn.

Lúc hắn giống như loài sói đói nhào đến, Hàn Nhất Nhất nhân cơ hội nắm lấy cái dĩa nhỏ bên cạnh, hướng về phía thân thể của Hàn Chí Viễn cố sức đâm xuống.

Hàn Chí Viễn không đề phòng, rơi vào đột kích bất ngờ mà lớn tiếng la lên.

Đột kích của cô cũng khiến cho hắn trở nên càng thêm bạo ngược hơn.

“Lão tử cho mày chút mặt mũi, mày không muốn. Ngày hôm nay, ông mày không tin là ông mày không trị được mày, giết chết mày tao cũng có khả năng. Mẹ nó!”

Hàn Nhất Nhất cầm trên tay cái dĩa lớn tiếng nói: “Ông đừng qua đây, ông đừng ép tôi, đừng ép tôi.”

Lúc này, Hàn Nhất Nhất quên mất việc che dậy trước kia.

Hàn Chí Viễn rút ra dây lưng quần, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn ngực của cô. Thật không ngờ nha đầu chết tiệt cư nhiên lại có bộ ngực trắng hồng, những đường gân thanh tân tràn ngập.

“Ông lập tức cút đi, bằng không, bằng không. . .”

“Bằng không thế nào? Giết tao sao?” Hàn Chí Viễn từng bước một đến gần cô, cô từng bước một lui ra phía sau. Nhân lúc cô không chú ý, Hàn Chí Viễn một tay đem cô đẩy ngã xuống đất. Đối với đàn bà, hắn một điểm cũng không sợ, trong nháy mắt liền đè lên người Hàn Nhất Nhất.

Hàn Nhất Nhất cố gắng đẩy ra, không di chuyển. Vì vậy, cô đưa miệng gần kề cắn Hàn Chí Viễn thét lên chói tai.

Tay giơ lên chính là hai cái tát vào miệng, đánh vào trên mặt cô. “Con điếm, dám cắn lão tử, lão tử đánh chết mày, cho mày không nghe lời, cho mày không nghe lời.”

Dây lưng nắm trên tay nhắm vào thân thể của cô, hung hăng mà đánh xuống hai cái, sau đó dùng dây lưng đem hai tay cô trói lại thành một khối.

“Buông! Hàn Chí Viễn, ông sẽ gặp báo ứng! Tôi thề, nếu như ông dám đụng đến tôi, Hàn Nhất Nhất tôi cho dù thành quỷ cũng phải đem ông kéo xuống đi ngục. Nếu như tôi không chết, tôi sẽ cho ông sống không bằng chết!”

Lời nói âm lãnh từ trong đôi môi trắng bệch của Hàn Nhất Nhất, từng chữ từng chữ nói ra. Cô không hề có phản kháng, trở nên an tĩnh cực kỳ.

Hơn nữa trói chặt lại Hàn Nhất Nhất, Hàn Chí Viễn ngược lại thất thần thế nhưng rất nhanh hắn liền phá lên cười.

“Bằng mày lúc này à, bày ra khuôn mặt người quái dị đó, mày coi như là sống cũng là một loại thống khổ. Chi bằng, ở trước lúc chết, lão tử cho mày nếm thử cái gì là tư vị làm đàn bà!” Trên khuôn mặt dâm dục của hắn lộ ra từng chút từng chút ngang ngược, thật là buồn nôn.

Hàn Chí Viễn đưa tay cởi quần của mình. Ham muốn của hắn lúc này đã không thể đợi được, thú tính của bản thân không biết lúc tiến vào cơ thể non nớt đẹp đẽ như vậy sẽ cho hắn là sung sướng như thế nào.

Ha ha ha ha . . .

Một trận lại một trận cười ngân ác từ trong miệng hắn phát ra, mà trên người hắn lúc này chỉ còn sót lại một đồ vật phía dưới che đậy vật kia. Không cần đến ba mươi giây, hắn có thể hoàn toàn chạm vào thân thể khiến hắn muốn làm tất cả.

Từ trong ánh mắt của Hàn Nhất Nhất tràn ngập oán niệm cùng cừu hận, thẳng đến khi thấy tất cả toàn bộ của hắn để lộ ra trước mắt cô. Cô nhắm hai mắt lại tuyệt vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc