TỔNG TÀI CAO LÃNH SỦNG VỢ LÊN TRỜI


Choang!
Trần Tử Huyên giãy giụa, tay phải không cẩn thận vung lên khiến đèn thủy tinh ở đầu giường rơi xuống đất, tiếng loảng xoảng vang lên, mảnh vỡ bắn tung tóe…
“Cô chủ, xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Bác Phương đang canh giữ ở ngoài cửa phòng nghe thấy tiếng rơi vỡ, lập tức khẩn trương chạy vào.

Nhưng lại thấy cảnh Nguyễn Chi Vũ đè Trần Tử Huyên xuống giường, bà cứng người đứng trước cửa phòng, trong nhất thời không biết nên đi hay ở.

Trần Tử Huyên xấu hổ chết rồi: “Đi ra, đi ra!” Cô dùng sức đẩy người đàn ông đang đè trên mình ra.

Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng nhìn cô một cái, dường như anh đột nhiên không còn tình thú, đứng thẳng người lên.

Anh một câu cũng không nói, trực tiếp bước nhanh ra cửa phòng.

Trần Tử Huyên thấy anh đã rời đi, lúc này mới thở dài một hơi.

Lúc nãy ánh mắt của Nguyễn Chi Vũ nhìn cô rất lạ, có chút mâu thuẫn, có chút hận, lại có một chút giống như… Thương nhớ.


Đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Nguyễn Chi Vũ lại khác thường như vậy.

Bởi vì bây giờ là hai giờ sáng, bốn phía đều yên tĩnh.

Trần Tử Huyên đứng cạnh giường, cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, vẻ mặt câu nệ, ở nhà họ Nguyễn, cô cảm thấy mình chỉ là một người ngoài.

Bác Phương nhanh nhẹn thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, ánh mắt bà thoáng nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô, động viên nói: “Tính cách của cậu chủ chúng tôi từ nhỏ đã như vậy, đoán chừng đêm nay cậu ấy sẽ đến phòng sách bên kia nghỉ ngơi.”
Nói xong, vẻ mặt của bác Phương có chút do dự: “Cậu Chi Vũ, cậu ấy… Cậu ấy không thích tiếp xúc với phụ nữ, từ nhỏ đến lớn chỉ qua lại với một người bạn gái.”
Bạn gái của Nguyễn Chi Vũ? Ai lại xui xẻo bị anh ta coi trọng như vậy.

Trần Tử Huyên nghe đến đó, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, anh ta có người mình thích sao lại không cưới về nhà?
Cô nhìn sang bác Phương có khuôn mặt hiền lành này, đang muốn mở miệng, tò mò muốn hiểu rõ hơn một chút.

Nhưng bác gái Phương giống như không dám nói quá nhiều, quay người đi đến cửa phòng nghỉ bên kia.

Bà nhanh chóng nói: “Cô chủ, cô mang thai nên nghỉ ngơi sớm một chút, còn nữa, nhà họ Nguyễn có thói quen sáng sớm ăn cơm cùng ông cụ.”
Sau đó “Cạch” một tiếng.

Cửa phòng lần nữa bị đóng lại.

Một phòng tĩnh lặng, Trần Tử Huyên nằm lại trên giường, ánh mắt mê man nhìn trần nhà lộng lẫy trên đầu, trằn trọc không ngủ được.

Nhà họ Nguyễn này quá lạ lẫm với cô, mà tính cách của Nguyễn Chi Vũ lại sáng nắng chiều mưa, rất khó ở chung…
Đồng hồ trên vách tường vang lên tiếng tích tắc nhỏ bé, cô nhấc tấm chăn đắp lên đầu mình: “Sáng mai còn phải ăn cơm sáng với ông cụ Nguyễn kia…”
Cả một đêm, Trần Tử Huyên rất bực bội.

Thời gian dần dần chuyển từ màn đêm yên tĩnh sang bình minh.

“Cô chủ, đến lúc rời giường rồi.”

Sáng sớm, người giúp việc gõ cửa phòng rồi đi vào.

Trần Tử Huyên đỡ hai mắt gấu trúc nhìn đối phương, vẻ mặt tiều tụy.

Tối hôm qua cô suy nghĩ lung tung cả một đêm, bực bội không ngủ được, thật vất vả mới vừa cảm thấy buồn ngủ một chút, giấc ngủ không đủ khiến cô có chút oán giận.

Nhìn nhìn đồng hồ trên vách tường, mới năm giờ.

Năm giờ! Mới năm giờ! Ông cụ Nguyễn kia đã muốn cô đến ăn sáng!
“Mấy người có tiền này thật sự rất khó hầu hạ.” Cô không nhịn được nhỏ giọng phàn nàn một câu.

Nhưng nội tâm Trần Tử Huyên chỉ oán giận một chút mà thôi, cô ăn nhờ ở đậu, đương nhiên là không có nhân quyền.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay * TRЦмtrц уen.V Л *
Tất cả đều phải dựa vào quy củ của nhà họ Nguyễn mà làm việc, cô phải cẩn thận từng li từng tí.

Cô vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo rồi theo người giúp việc đến phòng chính của nhà họ Nguyễn.

Khi Trần Tử Huyên vào phòng ăn chính, trước bàn ăn, ông cụ Nguyễn và Nguyễn Chi Vũ đã sớm an vị, hai ông cháu này cũng không nói chuyện phiếm, trên tay mỗi người đều cầm tờ báo của mình, bầu không khí có hơi nghiêm túc.


Ánh mắt Trần Tử Huyên rơi xuống đầu ông cụ Nguyễn, nghĩ một lát rồi nói: “Ông Nguyễn, buổi sáng tốt lành.” Cô nói chuyện có chút khẩn trương.

Mặc dù ông cụ đã gần tám mươi, nhưng thân thể cứng rắn, gương mặt không giận mà tự uy, nghe thấy một tiếng chào hỏi của Trần Tử Huyên, đầu cũng không ngẩng, chỉ nhìn thoáng qua người quản gia ở bên mình.

Quản gia lập tức hiểu ý, vội vàng để người làm mang điểm tâm lên, quay đầu thân thiết cười một tiếng với Trần Tử Huyên.

“Cô chủ, mời đến bên này…”
Quản gia làm một động tác, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên trái Nguyễn Chi Vũ.

Trần Tử Huyên gật đầu với người quản gia, nhưng bước chân cô lại có chút chần chừ.

Cô không muốn ngồi bên cạnh Nguyễn Chi Vũ.

Mà đúng lúc này, Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô….


Bình luận

Truyện đang đọc