TỔNG TÀI CAO LÃNH SỦNG VỢ LÊN TRỜI


Bệnh viện giống như xảy ra một chuyện lớn nào đó, từng người từng người một đều có vẻ mặt căng thẳng.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, mấy vị bác sĩ nhanh chóng bước vào…
Y tá thấy cô muốn ngồi dậy liền nhanh chóng đỡ cô nằm xuống giường: “Cô Trần, bây giờ cô không thể động đậy lung tung được.”
“Cô Trần, cánh tay cô bị thương làm cô mất quá nhiều máu.

Hơn nữa gần đây tình trạng dinh dưỡng không đầy đủ, áp lực quá lớn… May mà cô được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không đứa bé trong bụng cô sẽ không giữ được mất.

Tạm thời cô đừng hoạt động nhiều…” Trong mấy bác sĩ vừa bước vào có một bác sĩ lớn tuổi khoác áo blouse trắng, mở miệng nói.

“Viện trưởng, huyết áp và thân nhiệt của cô Trần đã khôi phục lại bình thường…” Mấy người còn lại cũng nhanh tay nhanh chân kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô.

“Cô Trần, bây giờ cô cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Ánh mắt Trần Tử Huyên trở nên khó hiểu nhìn vào vẻ mặt căng thẳng của mấy vị bác sĩ này, đầu óc cô cũng trở nên mù mờ.

Mà trên hành lang bên ngoài cửa phòng bệnh lại càng ầm ĩ hơn…

Bên ngoài truyền đến giọng nói tức giận của Triệu Dịch Kiệt: “Mẹ, mẹ lôi con tới đây làm gì chứ! Con không muốn thấy cô ta!”
“Mẹ cũng đã nghe chuyện hôm ở tiệc rượu nhà họ Nguyễn rồi đấy thôi.

Người phụ nữ Trần Tử Huyên kia quá độc ác, dám ngược đãi trẻ con ngay trước mặt bao nhiêu người.

Tay của Tâm Tâm bị rất nhiều mảnh vỡ đâm trúng, Tâm Tâm chính là cháu gái ruột của mẹ đấy.”
“Con còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện này với mẹ à!”
Nguyễn Ngọc Hoàn giận đến mức mặt mày đen thui: “Dịch Kiệt, mẹ đã nói với con từ sớm rồi.

Con ở bên ngoài làm thế nào mẹ cũng có thể mặc con làm gì thì làm.

Nhưng con lại dám dẫn hai người họ đến tiệc rượu nhà họ Nguyễn hay sao…”
“Hiện giờ Tử Huyên mang thai rồi, thái độ của con phải tốt một chút cho mẹ.

Chuyện con vượt quá giới hạn nuôi tình nhân ở bên ngoài tốt nhất đừng để truyền đến tai ông ngoại con.

Con vào thăm con bé đi…”
“Trần Tử Huyên mang thai?” Triệu Dịch Kiệt đờ người ra một lúc.

Sau đó vẻ mặt anh ta trở nên dữ tợn, tiến lên trước một bước, vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ vừa nói gì chứ?”
Bốp--
Vẻ mặt anh ta trở nên âm trầm đáng sợ, tức giận đập vỡ điện thoại xuống nền nhà trong hành lang.

“Trần Tử Huyên mang thai rồi! Sao cô ta có thể mang thai được, đến tận bây giờ con còn chưa từng chạm vào cô ta…” Anh ta tức giận mắng to.

Vẻ mặt Nguyễn Ngọc Hoàn càng kinh ngạc.

“Các con đã kết hôn tận ba năm, sao con lại… chưa từng chạm vào con bé.”
Vậy bây giờ Trần Tử Huyên lại mang thai, chuyện này…

“...!Đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi.”
Một giọng nói lạnh lẽo, vang lên từng chữ một, cùng lúc vang lên là tiếng bước chân chậm rãi bước đi trên hành lang.

Trong hành lang tầng VIP của bệnh viện, một nhóm người bước cộp cộp trên nền nhà, ông cụ Nguyễn và nhóm người theo sau cũng đã đến.

Vào lúc này, toàn bộ hành lang trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Hai người Nguyễn Ngọc Hoàn hoảng sợ, trong chốc lát không thốt nổi thành lời nào, bên tai họ chỉ liên tục vang lên mấy chữ…
… Đứa nhỏ trong bụng cô ấy là của tôi.

Nguyễn Ngọc Hoàn nhìn vào Nguyễn Chi Vũ ở trước mặt, vẻ mặt vô cùng khó coi, nhưng bà ta vẫn cố nặn ra nụ cười: “Chi Vũ, đừng đùa với cô như thế chứ.

Hơn nữa con vẫn luôn sống ở nước ngoài, hai người các con chưa từng quen biết nhau kia mà.”
“Con biết Trần Tử Huyên…” Nguyễn Chi Vũ vẫn tỏ vẻ mặt lạnh lùng.

Nói xong anh còn nhìn quanh một lượt tất cả những người hiện đang có mặt ở đây.

Anh lạnh lùng lặp lại câu nói vừa nãy: “Đứa bé trong bụng Trần Tử Huyên là của tôi.”
“Thằng của nợ này! Mày nói gì hả--”
Cốp!

Vẻ mặt ông cụ Nguyễn trở nên đen thui, ông tức giận gõ quải trượng trong tay thật mạnh xuống nền nhà.

“Nguyễn Chi Vũ, bây giờ con nói rõ ràng mọi chuyện ra cho ông!” Ông cụ lạnh giọng cảnh cáo.

Trên hành lang bệnh viện, người xung quanh đều nơm nớp lo sợ.

Ông cụ Nguyễn đã nhiều năm rồi không tức giận đến thế.

Lão quản gia ở bên cạnh thấy ông cụ đã tức giận đến như vậy, ông vội vàng bước lên khuyên: “Ông chủ, ông chú ý sức khỏe của mình, ông bị cao huyết áp đấy.”
Nói xong lão quản gia còn nói thêm: “Cậu chủ cũng không phải là người không biết chừng mực, chuyện này chắc chắn có khuất tất gì đó…”
Nguyễn Chi Vũ vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, anh mím môi, không có ý định nói thêm lời nào.

Nhưng ánh mắt anh vẫn đăm chiêu nhìn về phía phòng bệnh.

Trên giường bệnh, sắc mặt Trần Tử Huyên vẫn trắng bệch, ánh mắt trống rỗng nhìn chòng chọc về phía anh, trong đầu đã trở nên hỗn loạn không thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc