TỔNG TÀI CAO LÃNH SỦNG VỢ LÊN TRỜI


"Trương Thiến Thiến, là cô!"
"Thì ra là cô quyến rũ chồng tôi!"
Tiếng nói của Trần Tử Huyên nghẹn lại trong họng, trái tim đau đớn đến cùng cực khiến đôi mắt cô hiện đầy tơ máu.

Chát...!
Trần Tử Huyên hung ác mà tát mạnh một cái vào mặt người phụ nữ trước mắt.

"Trương Thiến Thiến, con khốn nạn nhà cô! Chị cô leo lên giường của bố tôi, cô lại đi quyến rũ chồng tôi, chị em hai người đều không được chết tử tế!" Ngực Trần Tử Huyên phập phồng, nhớ tới thù hận của ngày xưa.

Rầm một tiếng.

Trần Tử Huyên bị người ta đẩy một cái, đầu đập mạnh vào vách tường.


"Trần Tử Huyên, cô dám đánh cô ấy!"
Triệu Dịch Kiệt thay xong áo ngủ thì lao tới bảo vệ Trương Thiến Thiến.

Cô không kiềm được mà rơi nước mắt, không cách nào hình dung tâm tình lúc này của mình.

"Đã xảy ra chuyện gì!"
Ngay đầu cầu thang, Nguyễn Ngọc Hoàn mang vẻ mặt nặng nề bước nhanh tới.

"Rốt cuộc là sao thế này..."
"Mẹ, đây là..." Triệu Dịch Kiệt ấp úng mở miệng.

Từ trước đến nay, Triệu Dịch Kiệt luôn sợ mẹ của mình là Nguyễn Ngọc Hoàn, lúc trước cũng vì Nguyễn Ngọc Hoàn bảo con trai theo đuổi Trần Tử Huyên nên anh ta mới cưới Trần Tử Huyên về...!
"Con, con phải ly hôn..."
Trần Tử Huyên đỡ lấy vách tường, đứng lên rồi nghẹn ngào nói, giọng điệu rất kiên quyết.

"Tử Huyên, chuyện ly hôn không thể nói lung tung, người một nhà có chuyện gì thì từ từ thương lượng..."
Nguyễn Ngọc Hoàn nhìn thoáng qua Trương Thiến Thiến, sau đó ra lệnh cho quản gia: “Thứ đàn bà lăng loàn này từ đâu tới, đuổi ra ngoài..."
"Mẹ, cô ấy là Trương Thiến Thiến..." Triệu Dịch Kiệt lập tức che chở cho người phụ nữ phía sau.

Mà lúc này, đứa nhỏ đột nhiên tủi thân khóc lớn.

Nghe thấy tiếng con nít khóc, Nguyễn Ngọc Hoàn cũng kinh ngạc, Triệu Dịch Kiệt lập tức ôm lấy đứa con gái đã được ba tuổi: “Mẹ, đây là cháu gái ruột của mẹ nè."
Trần Tử Huyên nghe vậy thì mặt xám như tro tàn.


Nguyễn Ngọc Hoàn vẫn luôn nhắc mãi tại sao bọn họ kết hôn ba năm mà Trần Tử Huyên vẫn không mang thai, giờ đột nhiên xuất hiện một đứa cháu gái đáng yêu, bà ta cảm thấy mừng rỡ từ đáy lòng.

Trương Thiến Thiến đột nhiên quỳ xuống đất, chảy hai hàng nước mắt mà cầu xin: “Bác gái, cháu biết bác không thích cháu, nhưng Tâm Tâm là cháu gái của bác, nó vừa bị Trần Tử Huyên đẩy một cái, cánh tay đã bị gãy xương, cháu cầu xin bác đưa nó đi bệnh viện, đứa nhỏ là vô tội, mọi người muốn mắng muốn đánh thì trút hết lên cháu, đừng làm bị thương con của cháu..."1
Đứa nhỏ gãy xương...!
Triệu Dịch Kiệt lập tức khẩn trương vén áo con gái lên, anh ta thấy tay phải của con bé có một khối bầm tím thật lớn, đứa nhỏ cứ gào khóc không ngừng.

"Trần Tử Huyên cô điên rồi, sao cô dám xuống tay với con gái tôi."
Trần Tử Huyên tức giận đến mắt đỏ bừng: “Tôi chỉ đụng phải nó một cái, làm sao có thể gãy xương!"
"Dịch Kiệt, dẫn con gái chúng ta đi bệnh viện, nếu không tay của nó bị tàn phế đó..." Trương Thiến Thiến kéo cánh tay anh ta, tủi nhục mà khóc.

Ánh mắt Triệu Dịch Kiệt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: “Trần Tử Huyên, nếu như con gái tôi có chuyện gì, tôi nhất định không bỏ qua cho cô ——"1
Nhà họ Triệu rối loạn cả lên, Triệu Dịch Kiệt và Trương Thiến Thiến ôm con gái lên xe chạy như bay đến bệnh viện, Nguyễn Ngọc Hoàn cũng vội vàng đi theo.

Đêm khuya yên tĩnh gần rạng sáng, trời đông giá rét, gió đêm lạnh buốt thấu đến tận xương.

Thân thể gầy yếu của Trần Tử Huyên dựa vào vách tường, cô đưa hai tay ôm đầu gối, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.


Kết hôn ba năm, tôi đã làm sai điều gì, tại sao lại đối xử với tôi như vậy...!
"Ly hôn?"
"Mẹ đã nói rồi, không cho hai đứa ly hôn!"
Lúc này, trên hành lang của bệnh viện khoa nhi.

"Dịch Kiệt, con thích nuôi đàn bà con riêng ở bên ngoài thì mẹ cũng mặc kệ không hỏi, nhưng mẹ tuyệt đối không đồng ý chuyện ly hôn! Mẹ là vì tốt cho con..."
Triệu Dịch Kiệt không có cơ hội phản bác, mà Nguyễn Ngọc Hoàn lại dùng vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói lạnh lẽo mà dặn dò: “Tháng sau nhà họ Nguyễn có tổ chức một buổi tiệc rượu long trọng, hôm đó mang Trần Tử Huyên đến tham gia, đừng làm mẹ mất mặt với ông ngoại con, nhớ là anh họ của con mới từ Mỹ trở lại, nhất định đừng đắc tội cậu ta."
Anh họ...!
Triệu Dịch Kiệt nghe được hai chữ anh họ thì vẻ mặt trở nên phức tạp.

"Nguyễn Chi Vũ..."1
Sắc mặt Nguyễn Ngọc Hoàn cũng trở nên âm trầm khó coi, cháu trai của bà ta đột nhiên về nước rồi ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn hàng không IP&G, thủ đoạn của anh nổi tiếng độc ác thẳng thừng....


Bình luận

Truyện đang đọc