TỔNG TÀI CAO LÃNH SỦNG VỢ LÊN TRỜI


“Cô tới đây làm gì!”
Lúc Trần Tử Huyên đẩy cửa phòng bệnh đi vào, người đàn ông bên trong lạnh lùng hỏi.

Trần Tử Huyên theo bản năng đặt sự chú ý lên khuôn mặt của người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, một giây sau mới mở miệng nói: "Tôi, tôi chỉ là…"
"Cô Trần, thân thể tôi không được khỏe, Chi Vũ vẫn luôn ở bên cạnh tôi, hai người chúng tôi cũng không có làm chuyện gì khác! Cô, cô đừng tức giận!"
Nhưng mà vẻ mặt của Lưu Oánh Oánh trên giường bệnh lại vô cùng kiếp sợ giống như bị sự xuất hiện đột ngột của Trần Tử Huyên dọa cho sợ hãi, cô ấy vội vàng mở miệng, âm thanh yếu ớt vội vàng giải thích.

“Trần Tử Huyên, lập tức trở về!” Âm thanh của Nguyễn Chi Vũ càng lạnh thêm ba phần.

Nguyễn Chi Vũ chuyển mắt nhìn về phía khuôn mặt tiều tụy còn bị kinh hãi của Lưu Oánh Oánh trên giường giống như là Trần Tử Huyên tới đây muốn bắt nạt người đẹp thanh tú mảnh mai ấy.

Trần Tử Huyên bị anh hét lên như vậy trong lòng có chút oan ức, cũng rất tức giận.

“Là ông nội kêu tôi tới đây! Nguyễn Chi Vũ, mùng một tết anh không trở về nhà, thì thích cút đi đâu thì cứ cút tới đó đi, tôi cũng mặc kệ anh!"
Nguyễn Chi Vũ đen mặt lại còn Trần Tử Huyên nhanh chóng xoay người lập tức rời khỏi đó, một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn anh.

Anh dường như là theo bản năng đuổi theo cô, nhưng tay phải lại bị cô gái trên giường bệnh nắm lấy.

“Chi Vũ, anh đừng làm khó cô ấy nữa.” Lưu Oánh Oánh yếu ớt khuyên nhủ một câu.1
“Hôm trước Tuấn Khải có nói chuyện với em, vì cô ấy mang thai nên anh mới nghe lời ông nội đi đăng ký kết hôn cùng cô ấy, tốt xấu gì cô ấy cũng đang mang thai con của anh, đừng hung dữ với người ta như vậy…"
Khu vực VIP thật sự rất yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có, vì vậy dù Trần Tử Huyên đã đi ra tới cửa cô cũng có thể nghe rõ ràng hết những lời Lưu Oánh Oánh đã nói kia.

【 đừng làm cô ấy khó xử.


【 Vì cô ấy mang thai nên anh mới nghe lời ông nội đi đăng ký kết hôn cùng cô ấy…】
Cô gái ở bên trong dùng âm thanh dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với Nguyễn Chi Vũ, cô ấy đang cầu xin giúp cô nhưng những lời nói đó nghe vào tai lại làm lòng Trần Tử Huyên ngập tràn chua xót.

Trần Tử Huyên không do dự tiếp mà nhanh chóng sải chân bước nhanh về phía thang máy bên kia, bước đi có chút vội vã giống như là sợ phải tiếp tục ở lại chỗ này.


Đột nhiên cô cảm thấy mình như là người thứ ba chen ngang vào giữa hai người họ.

Trần Tử Huyên hé môi nở nụ cười nhạt, nụ cười có chút miễn cưỡng, lại thực hèn mọn.

Cô biết chính mình không có quyền can thiệp vào việc riêng của Nguyễn Chi Vũ, chỉ là……
Tại sao lúc nãy chỉ vừa mới mở miệng nói chuyện thì anh liền lạnh lùng như thế, giống như thể nếu cô làm Lưu Oánh Oánh bị thương thì anh sẽ không bỏ qua cô.

Tâm tình của Trần Tử Huyên không được tốt, về tới nhà họ Nguyễn.

“Người đâu? Nguyễn Chi Vũ không đi về cùng cháu sao!” Ông cụ Nguyễn ngồi ngay ngắn ở đại sảnh nhà họ Nguyễn, thấy cô vừa trở về liền trầm giọng hỏi.

“Cháu không biết.”
"Nó còn ở bên nữ diễn viên họ Lưu kia sao? Sắc mặt ông cụ Nguyễn đen lại mắng một tiếng.

Ngay sau đó vẻ mặt vô cùng ghét bỏ mà nhìn về phía Trần Tử Huyên: "Cháu sao lại vô dụng như vậy! Không phải ông đã nói cháu là phải mang được người về sao, mùng một đầu năm, người đàn ông của mình cũng không quản được!"
Trần Tử Huyên lúc nảy ở bệnh viện mới bị Nguyễn Chi Vũ dạy dỗ một trận, bây giờ vừa về tới nhà lại bị ông cụ này dạy dỗ thêm một chặp, hai ông cháu này thật là không thể nói lý…
Cô không thể nhịn được nữa, rống lên phản bác: “Muốn Nguyễn Chi Vũ trở về thì ông tự mình gọi điện giục anh ta về đi, cháu sẽ không đi tìm anh ta nữa!"
Nói xong Trần Tử Huyên cũng không rảnh lo cái gọi là kính sợ người lớn lúc thường ngày, cô chán nản liền trực tiếp xoay người trở về phòng của mình.

“Đứng lại! Ông còn có việc muốn hỏi cháu, lần trước cháu cùng với tên nghiệt chướng kia đi qua nhà họ Trần là như thế nào……” Ông cụ Nguyễn hô một tiếng với bóng lưng của cô.

Trần Tử Huyên nghe được ba chữ ‘nhà họ Trần’, càng sải bước đi nhanh hơn.

Ông cụ Nguyễn không dám tin mà nhìn cô nổi giận đùng đùng bỏ đi, vậy mà lại dám không để ý tới ông!
“Ông chủ, tôi thấy cô chủ là bởi vì……” Quản gia chậm rãi muốn khuyên một câu.

“Được rồi, được rồi, hiện tại toàn thế giới đều không sợ tôi phải không? Một đám đều coi như tôi đã chết, dám không để ý tới tôi!!” Sắc mặt ông cụ Nguyễn đã đen như đáy nồi.

Vẻ mặt quản gia cười khổ: “Ông chủ, nhà họ Trần ở thành phố C vừa mới gọi điện thoại lại đây, bọn họ nói cậu chủ đã tự mình thông báo với họ là hủy bỏ buổi lễ kết hôn……”
Ông cụ Nguyễn đang tức giận vì Trần Tử Huyên không nghe lời, đột nhiên ngẩn ra một chút rồi ngẩng đầu lên, lúc này là thật sự nổi giận, đôi mắt ông như muốn nổi lửa: “Ông vừa nói cái gì?”
“Tên nghiệp chướng Nguyễn Chi Vũ kia vì người phụ nữ họ Lưu mà muốn hủy bỏ đám cưới! Nó dám!!” Ông cụ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.


Quản gia thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Đúng thật là cậu chủ đã ra thông báo hủy bỏ đám cưới…”
Ông đoán có thể là vì đám cưới bị hủy bỏ, cho nên Trần Tử Huyên mới không vui.

Ông cụ Nguyễn tức giận đến ngực phập phồng, khiển trách: “Người phụ nữ Lưu Oánh Oánh kia mất tích nhiều năm như vậy, lại cố tình xuất hiện vào ngay lúc này, cô ta có ý đồ gì! Tên nghiệp chướng Nguyễn Chi Vũ kia đầu óc nước vào, không phân biệt được tốt xấu, cái thứ sản phẩm lỗi kia có cái gì quý hiếm ——”
“Kỳ thật Trần Tử Huyên……” Quản gia nghĩ đến một ít việc.

Ông cụ Nguyễn tức giận đến khịt mũi: “Đừng có nói với tôi thứ gì liên quan đến Trần Tử Huyên, nó sao lại có thể ngốc nghếch tới vậy! Tôi đã đồng ý cho nó gả vào nhà họ Nguyễn, nó vậy mà không nhân cơ hội lấy lòng, ăn vạ tên nghiệp chướng kia, bây giờ họ Lưu kia đã trở về, vậy mà vẻ mặt nó vẫn thờ ơ như vậy, thật là không có chia khí!"
Quản gia nghe đến đó, nhịn không được bật cười: “Ông chủ, lúc trước Trần Tử Huyên mang thai cũng chỉ là việc ngẫu nhiên ngoài ý muốn, cô ấy và cậu chủ nhà ta không có tình cảm……” Cho nên người yêu cũ trở về, không thèm để ý cũng bình thường.

“Có ý gì!” ông cụ Nguyễn nhướng mày: “Ông là muốn nói Trần Tử Huyên chướng mắt Nguyễn Chi Vũ hả?”
Tốt xấu gì Nguyễn Chi Vũ cũng do một tay ông nuôi dưỡng, vậy mà lại bị phụ nữ ghét bỏ, nói tóm lại ông cụ vẫn là đứng về phía cháu trai mình.

Quản gia bất đắc dĩ mà cười.

Đáy lòng lại cảm thán, quả nhiên ông chủ nhà họ Nguyễn đều có tính tình quái gở, Trần Tử Huyên muốn ứng phó với hai vị tôn đại Phật này cũng thật không dễ dàng.

“Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, cậu thực sự không về nhà họ Nguyễn ăn tối sao?"
Lê Hướng Bắc nhận được điện thoại của Nguyễn Chi Vũ, lái xe lại đây đón anh, anh ta đang nhàm chán chờ đèn xanh, nghĩ nghĩ vẫn là nhịn không được hỏi nhiều một câu: “Chi Vũ, tôi nghe nói cậu ra thông báo hủy bỏ đám cưới?"
Nguyễn Chi Vũ dựa cả người vào phía sau xe, có chút mệt mỏi nhắm hờ mắt, anh không muốn bị ông nội làm phiền cho nên mới bảo Lê Hướng Bắc lái xe lại đây.

Bây giờ lại nghe Lê Hướng Bắc nhắc tới chuyện hủy bỏ đám cưới, lại nghĩ tới Trần Tử Huyên, đáy mắt nặng nề ẩn sâu một số suy nghĩ.

Lê Hướng Bắc đánh tay lái, thấy anh không quan tâm đến mình, anh ta đưa mắt liếc anh một cái.

“Chi Vũ, cậu sẽ không phải thật sự bởi vì Lưu Oánh Oánh đã trở lại, sợ cô ta đau lòng nên mới hủy bỏ đám cưới đã sắp đặt từ trước? Cho dù thế nào đi nữa thì Trần Tử Huyên cùng đã là người vợ hợp pháp trên giấy tờ, bây giờ lại đột nhiên hủy bỏ đám cưới, đối với Trần Tử Huyên mà nói thực……” Không công bằng.

Lê Hướng Bắc chưa kịp nói hết câu, bởi vì Nguyễn Chi Vũ đột nhiên lạnh lùng hô lên một tiếng: “Dừng xe!”
Lê Hướng Bắc khó hiểu, nhưng mà động tác trên tay cũng thực nhanh nhẹn, xe vững vàng tấp vào bên đường.


“Làm sao vậy?”
Anh ta chú ý thấy sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ âm trầm trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe bên trái, nhìn theo ánh mắt anh Lê Hướng Bắc lộ ra dáng vẻ giật mình.

Cô gái kia, là Trần Tử Huyên?
Làm sao cô có thể lang thang khắp thành phố này một mình vào lúc nửa đêm vậy chứ?
“Trần Tử Huyên.” Một âm thanh quen thuộc kích động kêu to truyền đến.

Trần Tử Huyên hôm nay rất buồn bực, bởi vì đêm nay Nguyễn Chi Vũ không trở về, ông cụ lại bày ra một khuôn mặt già nua xấu xí, không hiểu lý lẽ lại dạy dỗ cô một trận, cô không thể tức giận nên chỉ đành chạy ra ngoài đi dạo một chút.

Đột nhiên cô nghe thấy có người ở gọi mình, ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức đen hơn.

“Thân thể cô sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không, ngày đó cô bị bắt cóc làm tôi rất lo lắng cho cô, tôi cũng đi theo bọn Nguyễn Chi Vũ cùng vào trong thôn tìm cô……”
Triệu Dịch Kiệt vừa lúc lái xe đi qua thì gặp được cô, vẻ mặt liền kích động xuống xe chạy tới, mở miệng liền thao thao bất tuyệt mà nói.

“Cảm ơn đã quan tâm.”
Trần Tử Huyên lạnh giọng, tự giác lui về phía sau một bước, cùng anh ta giữ chút khoảng cách.

Triệu Dịch Kiệt thấy cô rõ ràng là xa cách mình, đáy lòng luôn có chút không thoải mái.

Tốt xấu gì bọn họ cũng từng là vợ chồng, mặc dù anh ta hay bỏ mặc cô, nhưng trong ba năm đó Trần Tử Huyên vẫn luôn bao dung và nhường nhịn anh ta.

“Lần trước” Ánh mắt Triệu Dịch Kiệt nhìn cô càng thêm nóng rực, lời nói dừng một chút, có chút khẩn trương hỏi: “Tôi muốn hỏi cô, Trần Tử Huyên.

Lần trước cô nhảy xuống sông cứu tôi là bởi vì còn yêu tôi, hay là…… Hay là bởi vì cô cho rằng tôi là người đã cứu cô trong chuyến đi tốt nghiệp phổ thông?"
Trần Tử Huyên nghe anh ta nhắc tới chuyện cũ, đáy mắt rất phức tạp.

Cô luôn đặc biệt kiềm chế để không nhắc tới cơn ác mộng trong chuyến đi tốt nghiệp cấp ba.

Cô khẽ siết chặt tay phải, hít một hơi thật sâu.

“Đều không quan trọng.” Cô nhàn nhạt trả lời một câu.

Nói xong cô xoay người muốn bỏ đi.

“Điều này với tôi mà nói rất quan trọng!” Triệu Dịch Kiệt đột nhiên tiến lên một bước, kích động túm chặt cánh tay của cô, thúc giục hỏi: “Trần Tử Huyên hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cô còn yêu tôi hay không!”

Cô dừng lại, nhìn thẳng vào vẻ mặt kiên trì của người đàn ông, chỉ để thấy điều đó thật nực cười.

Mà trên thực tế việc liều mạng nhảy xuống sông để cứu anh ta rốt cuộc có phải vì cô đã ngộ nhận anh ta là người đã cứu cô trong chuyến đi tốt nghiệp cấp ba hay không...!Trần Tử Huyên cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ là không biết tại sao cô lại rất muốn tìm ra người đàn ông đã cứu mình hôm đó, rất muốn, giống như là cô đã nợ đối phương một lời hứa rất quan trọng.

Trần Tử Huyên cảm thấy khó chịu, không muốn để ý đến anh: “Triệu Dịch Kiệt, hôm nay là ngày đầu năm, anh không quay về ở bên cạnh người yêu nhỏ và con gái của của hai người sao…”
Anh ta nghe cô nói như vậy, đáy mắt có chút chột dạ.

Vội vàng giải thích: “Trần Tử Huyên, nếu cô còn yêu tôi, tại sao không dám đối mặt với sự chân thành của mình, tôi bảo đảm sẽ đền bù cho cô, tôi ở bên cạnh Trương Thiến Thiến hoàn toàn là vì con gái của tôi, chỉ cần cô cho tôi một ít thời gian để giải quyết.

Hơn nữa tôi cũng nghe nói bạn gái cũ của Nguyễn Chi Vũ đã trở về, anh ta còn đưa ra thông báo hủy bỏ đám cưới của hai người…"
Trần Tử Huyên nghe thấy anh ta nói đến việc hủy bỏ đám cưới, bản thân cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện đám cưới, nhưng khi bọn họ nói ra cô lại trở thành một kẻ đáng thương bị bỏ rơi, nghĩ đến điều đó cô rất bực bội.

“Không cần anh quan tâm!”
Trần Tử Huyên bị Triệu Dịch Kiệt quấn lấy làm tâm tình càng thêm tồi tệ, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho tài xế nhà họ Nguyễn đến đón mình.

Triệu Dịch Kiệt thấy cô gọi tài xế của nhà họ Nguyễn, cũng không có cách nào níu kéo cô lại, chỉ có thể không cam lòng trừng mắt nhìn chiếc xe kia rời đi…
Ngay sau khi Trần Tử Huyên rời đi một lát, Nguyễn Chi Vũ cũng nặng nề mở miệng: “Lái xe! Về nhà họ Nguyễn.”
“Ách, Chi Vũ, không phải vừa rồi cậu muốn đến quán bar sao?" Lê Hướng Bắc làm tài xế cho anh hơi run sợ một chút, cảm thấy Nguyễn Chi Vũ lúc này thật đáng sợ.

"Về nhà họ Nguyễn." Anh không kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa.

Lê Hướng Bắc kinh ngạc, sẽ không phải là chạy về nhà tìm Trần Tử Huyên gây sự đó chứ.

“Lần trước Trần Tử Huyên nhảy sông cứu Triệu Dịch Kiệt, có khả năng đơn giản chỉ là cứu người, không có khác……” Lê Hướng Bắc có lòng tốt muốn nói giúp Trần Tử Huyên: “Hơn nữa……”
“Chi Vũ, hơn nữa hiện tại Lưu Oánh Oánh cũng đã trở lại, đám cưới cũng hủy bỏ, Trần Tử Huyên cũng đã nói qua sau khi sinh con xong cô ấy sẽ chủ động ra đi, cậu đừng làm khó cô ấy…”
Dọc theo đường đi Lê Hướng Bắc có chút nơm nớp lo sợ, nhướng mày liếc nhìn phía sau giật mình phát hiện, sắc mặt Nguyễn Chi Vũ càng khó coi hơn.

“Đừng làm khó cô ấy!”
Đây là lần thứ hai trong hôm nay anh ta nghe thấy câu nói này.

Nguyễn Chi Vũ lạnh mặt, một cảm xúc phức tạp bị đè nén dưới ánh mắt, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, khó dễ với cô?!
Tôi gây khó dễ cho cô lúc nào!.


Bình luận

Truyện đang đọc