TỔNG TÀI CAO LÃNH SỦNG VỢ LÊN TRỜI


“Cắn tôi một cái rồi vội chạy lấy người à…” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp mát lạnh của đàn ông.

Trần Tử Huyên cảm thấy giọng nói này hơi quen quen.

Bởi vì mất máu mà vẻ mặt cô trắng bệch, yếu ớt quay đầu lại, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một người đàn ông.

Anh ta ngồi xổm sau lưng cô, đôi mày kiếm ẩn sau mái tóc ngắn màu đen của anh ta, mũi cao thẳng, khuôn mặt trông như con lai Á - Âu, vô cùng tuấn mỹ.

Người đàn ông này trời sinh đã có khí chất cao quý, xa cách lạnh lùng.

Chỉ một cái liếc mắt thôi đã kinh diễm, khiến người ta không thể nào quên được.

Trần Tử Huyên đương nhiên nhận ra anh.

Chính là anh ta.

Là tên khốn đã “ngủ” cô…1
“Đừng chạm vào tôi…”
Trần Tử Huyên giãy giụa, cứng đầu hét lên, không tình nguyện để anh chạm vào người mình.


Vì cơ thể có động tác mạnh nên máu trên miệng vết thương ở cánh tay càng chảy ra mãnh liệt…
Mất máu quá nhiều khiến sắc mặt cô trở nên tái nhợt, xung quanh truyền đến tiếng xì xào bàn tán.

Bọn họ đều đang cười nhạo cô, bọn họ bênh vực hai mẹ con Trương Thiến Thiến, bọn họ mở miệng mắng cô ác độc tàn nhẫn.

Tôi không đánh cô bé kia, cô chỉ có thể uất ức cố gắng nhịn nước mắt không chảy ra.

Gần như cô đã bị toàn thế giới này cô lập, chìm trong bất lực và tuyệt vọng.

Cô quật cường không muốn khuất phục, đẩy người đàn ông ở phía sau ra.

“Tránh, tránh ra…” Trần Tử Huyên cố chấp giãy dụa, lớn tiếng hét lên.

Nhưng ngay sau đó trước mắt cô tối sầm xuống, cơ thể mềm nhũn.

Nguyễn Chi Vũ thấy hai mắt cô đột nhiên nhắm lại.

Lúc này anh mới nhận ra cơ thể cô đang nóng hôi hổi.

Anh lắc người cô, nhưng không có phản ứng nào.

Trước giờ anh là một người lãnh đạm thờ ơ, đột nhiên trên mặt xuất hiện vẻ căng thẳng nóng vội, lập tức ôm ngang người cô lên…
“Huyên Huyên…”
Sức khỏe Trần Tử Huyên đã suy yếu, nhắm chặt hai mắt, ngủ rất say.

Thậm chí cô còn nghe thấy trong mơ có người lo lắng gọi tên thân mật của cô.”
Khi mẹ cô còn sống thường hay gọi cô là Huyên Huyên, cô vốn là một thiên kim của nhà họ Trần, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Trần.

Vì vậy mà cô có tên là Trần Tử Huyên.

Nhưng…
Vào năm cô mười bảy tuổi, cha cô là Trần Võ Quyền đã đưa một người vợ bé về nhà.

Sau này mẹ cô mất, cô và cha đã cãi nhau một trận to.


Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, ngày ngày cô phải trải qua cuộc sống nghèo khó tằn tiện từng chút.

Không một ai biết rằng cô là con gái của người giàu nhất ở thành phố lân cận.

Trước đây khi cô gả cho Triệu Dịch Kiệt, chưa từng tham lam của cải nhà anh ta.

Chỉ đơn giản là cô mong muốn có một mái nhà.

Nhưng Triệu Dịch Kiệt lại trật đường ray, Trương Thiến Thiến dẫn theo con gái cô ta đến cười nhạo cô không biết sinh con…
Trần Tử Huyên nằm trên giường bệnh đau khổ nhăn nhó không tên, dường như là đang gặp phải ác mộng.

Đột nhiên hai mắt cô mở bừng ra, thái dương rịn ra mồ hôi, thở hồng hộc từng hơi một.

Ánh mắt cô mơ mơ màng màng nhìn lên trần nhà trắng xóa trên đầu.

Cô thoáng hồi hồn lại, quanh chóp mũi có mùi thuốc khử trùng, cô biết đây là bệnh viện.

“Cô Trần, cô tỉnh rồi.”
Một cô y tá đứng ở cạnh giường, cô ấy thấy cô tỉnh lại nên lập tức mỉm cười chào hỏi.

Bên thái dương Trần Tử Huyên rịn ra mồ hôi lạnh, cô hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía y tá: “Tôi, tôi bị sao thế này…”
Cơ thể cô vẫn yếu ớt như cũ, ký ức hơi lộn xộn.

Cô chỉ nhớ chuyện rùm beng của mình và Trương Thiến Thiến ở nhà họ Nguyễn.


Cô nhớ cô bị Triệu Dịch Kiệt đẩy, ngã sấp xuống chảy cả máu.

Cô còn nhớ cả người đàn ông kia…
Y tá đứng ở bên cạnh giường cẩn thận từng chút một đổi tiêm truyền dịch cho cô vừa nhỏ giọng nói với cô.

Giọng điệu cô ấy rất cung kính: “Cô Trần, cô mang thai rồi.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên hơi cứng đờ, cô cứ cho là mình đáng nghe nhầm.

Trên khuôn mặt y tá là vẻ vui mừng chúc phúc: “Chúc mừng cô Trần, cô mang thai được sáu tuần rồi…”1
Trên mặt Trần Tử Huyên hoàn toàn không có vẻ gì là vui mừng, trái lại còn lộ vẻ kinh hoàng, có cả sự thấp thỏm lo âu.

Mình mang thai ư?
Tay phải của Trần Tử Huyên vô thức xoa lên phần bụng bằng phẳng của mình.

Vẻ mặt cô vô cùng khiếp sợ, kinh hoảng bật ngồi dậy từ trên giường: “Tôi, sao tôi lại mang thai được!”
Sao có thể…
Sao có thể mang thai được…
Đầu óc Trần Tử Huyên trở nên trống rỗng..


Bình luận

Truyện đang đọc