TỔNG TÀI CAO LÃNH SỦNG VỢ LÊN TRỜI


Mưa đã tạnh.

Trần Tử Huyên ăn chút bánh do hai vợ chồng anh Mạc chuẩn bị, quay sang nhìn họ nhiệt tình nói lời cảm ơn rồi nhanh nhanh chóng chóng muốn quay trở về.

Bởi vì ngày hôm nay chính là đêm 30, ai cũng đều muốn về nhà đoàn viên sum họp.

Trần Tử Huyên nhìn thoáng qua Nguyễn Chi Vũ, vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu của họ là quay về thành phố A ăn tất niên cùng ông cụ Nguyễn, không nghĩ tới gặp phải sự việc này, xem ra nếu không nhanh chóng trở về thì tính tình của ông cụ cũng sẽ không dễ chịu nữa đâu.

Khi Trần Tử Huyên vừa định theo bọn họ thì anh Mạc lại gọi cô: “Tôi thấy, hay là cô ở đây với chúng tôi đi."
"Tối hôm qua trời mưa to như vậy nên đất đá chắc hẳn đã sạt lở xuống hết rồi.

Xung quanh giờ đều thành một đống phế tích rồi, đường núi rất khó đi đấy..."
Lê Hướng Bắc hiếm hoi nghiêm túc mở miệng nói: "Trần Tử Huyên cứ tiếp tục ở lại đi.

Hiện tại xung quanh đây đều là một đống đổ nát, vách núi cũng có thể sạt lở bất cứ lúc nào, thêm vào đó nước lũ cũng chưa hoàn toàn rút đi.

Chờ khi nào mọi thứ tạm ổn thì chúng tôi sẽ tới đón cô..." Dù sao Trần Tử Huyên cũng đang mang thai, thân thể suy yếu không thích hợp đi lại mệt nhọc.

Mấy người đối diện đều trầm mặc, trong chốc lát tất cả ánh mắt đầu đổ dồn lên người Nguyễn Chi Vũ.

Nguyễn Chi Vũ nhìn thoáng qua Trần Tử Huyên, đột nhiên bước tới bên cạnh, không nhiều lời mà cúi xuống nắm lấy tay cô rồi đưa cô đi theo ra tới cửa.

"Cô ấy đi cùng tôi." Nguyễn Chi Vũ nhàn nhạt buông ra một câu.

Mấy người Lê Hướng Bắc hai mặt nhìn nhau, nhìn sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng nghiêm nghị nên hiểu một khi anh đã quyết định sẽ không thể thay đổi được nữa.

"Vậy giờ chúng ta xuất phát, tối hôm qua thực sự rất cảm ơn hai người đã cho chúng tôi trú ở đây.”
Lê Hướng Bắc quay sang vợ chồng anh Mạc cảm ơn mấy câu rồi nhanh chóng đi theo họ ra cửa.

"Chi Vũ, tôi cảm thấy nên để cho Tử Huyên ở lại đây thêm một tối cho an toàn đi."
Mấy người Lê Hướng Bắc đi lại trên đường núi gồ ghề lầy lội còn có vẻ gian nan, thêm vào đó còn phải chú ý tập trong nhìn ngó xung quanh.

Nguyễn Chi Vũ nắm lấy cổ tay cô thật chặt giống như không để tâm tới ý kiến của Lê Hướng Bắc, anh cảnh giác nhìn chăm chú vào bốn phía, từng bước một dẫn theo cô đi về phía trước.

"Cô ấy đi cùng với tôi." Anh vẫn tiếp tục nói ra những lời này.

Con mắt thâm trầm của Nguyễn Chi Vũ rơi trên người cô, đưa cô gái này đi bên người mới thật sự có thể yên tâm.


Trần Tử Huyên không biết anh đang suy nghĩ gì, cổ tay bị siết chặt có chút đau, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Tôi, tôi cũng có thể tự đi.”
"Trần Tử Huyên, cô đừng có mơ." Nguyễn Chi Vũ trầm giọng, lập tức bác bỏ.

Trần Tử Huyên mang theo vẻ mặt phiền muộn để anh điều khiển cả người, ngay cả câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra.

Đi chừng gần một giờ, phía trước xuất hiện một con suối sâu ba thước.

Vốn dĩ suối cũng không sâu nhưng do tối hôm qua mưa to, số lớn lũ từ trên đổ xuống nhiều nên mực nước mới trở nên sâu như vậy.

"Không sâu, chỉ tầm 30 cm thôi, cũng có thể..." Người dẫn đầu vượt qua suối rồi đứng bên phía đối diện nói.

Trần Tử Huyên đám người bọn họ chuẩn bị lội qua suối, bất giác cũng chuẩn bị tinh thần để lội qua.

Đúng lúc đó Nguyễn Chi Vũ đột nhiên xoay người, động tác lưu loát ôm ngang người bế lên khiến cô cả kinh quát to một tiếng: "A, anh làm gì thế?"
Nguyễn Chi Vũ thấy cô uốn éo không chịu an phận, buồn bực lên tiếng nhắc nhở cô: "Chân cô có vết thương đó!"
Cô không dám lộn xộn nữa, bị Nguyễn Chi Vũ bế lên, không hiểu sao bỗng nhiên gương mặt cô trở nên đỏ bừng.

Thiếu chút nữa quên mất trên chân tay mình có vết thương, dính nước mưa bẩn có thể nhiễm trùng.

Nguyễn Chi Vũ cao 1m85, từ nhỏ đãluyện tập Thái quyền kịch liệt, thân thể anh vô cùng mạnh mẽ, ôm cô lội qua con suối này là chuyện vô cùng nhẹ nhàng.

Tuy nhiên Trần Tử Huyên chú ý tới bàn tay Nguyễn Chi Vũ đang ôm mình, anh dùng rất nhiều sức giống như đang vô cùng cẩn trọng.

Người đàn ông này hình như làm bất cứ chuyện gì đều giữ thái độ nghiêm túc như vậy, cô nghiêng đầu qua quan sát, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tuấn tú nghiêm cẩn của anh.

"Nhìn cái gì?"
Nguyễn Chi Vũ cảm nhận được ánh mắt của cô, tùy ý hỏi một câu.

Trần Tử Huyên giống như bị đuối lý, lập tức quay đầu sang chỗ khác: "Không có gì."
Ngay tại lúc vừa quay đầu, con ngươi Trần Tử Huyên đã thình lình trợn to giống như đang cực kỳ khẩn trương, hai tay tóm thẳng đến cạp quần của Nguyễn Chi Vũ...!
"Trần Tử Huyên, cô, cô làm cái gì..."
Một giây kế tiếp khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ biến sắc, bước chân cũng vì thế mà đưng lại.

Không dám tin nhìn cô gái trong ngực nhân lúc anh không kịp phản ứng mà cởi dây lưng của anh ra.

Lê Hướng Bắc nghe được tiếng kêu của Nguyễn Chi Vũ đều giật mình, vội vã quay đầu lại, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn cô.

"Trần Tử Huyên, cô đừng đói khát tới vậy chứ…?"
Lê Hướng Bắc tức giận hô to với cô, trước mặt mọi người mà dám cởi dây lưng của đàn ông, yêu nữ này quả là to gan lớn mật.


Nguyễn Chi Vũ giống như bị hành động của cô làm cho kinh sợ, nhất thời cũng không lên tiếng ngăn cản cô.

Bộp!!!
Trần Tử Huyên không để ý tới biểu tình khác thường của bọn họ, nhanh chóng rút dây lưng bên hông của Nguyễn Chi Vũ ra, không nói hai lời dùng sức đánh về tán cây bên cạnh một cái.

Đám người Nguyễn Chi Vũ lúc này mới chú ý tới tán cây bên cạnh có không ít những loài rắn lục độc.

Con rắn vừa rồi cách hai người một khoảng vừa bị Trần Tử Huyên dùng dây lưng đánh trúng, rơi xuống đất hôn mê bất tỉnh.

"Thả tôi xuốngđi!"
Bọn họ đã vượt qua dòng suối kia, Trần Tử Huyên từ trong ngực anh nhảy xuống, nhân lúc con rắn độc kia còn đang choáng váng cô Nhật lấy hòn đá lớn bên cạnh trực tiếp đập cho tới khi con rắn không còn động đậy nữa.

Nhìn thấy con rắn đã chết hẳn, lúc này cô mới cầm chiếc thắt lưng, vẻ mặt kêu ngạo nói: "Muốn cắn tao này!"
lúc này đám đàn ông phía sau Trần Tử Huyên nêu đặc biệt ngây ngốc, cả Nguyễn Chi Vũ cũng không kịp phản ứng lại.

Bình thường con gái đều là những người sợ rắn, thế mà cô gái này lại không sợ, còn hết lần này tới lần khác ra tay đập nó...!
Lê Hướng Bắc dẫn đầu cười to: "Trần Tử Huyên, cô khẩn cấp rút dây lưng của Chi Vũ để bảo vệ cậu ấy, quả không hổ là nữ anh hùng."
"Cô vừa nhìn thấy con rắn đó muốn tấn công mà đã ra tay với nó rồi."
Trần Tử Huyên thấy bọn họ mỗi người đều đang chê cười mình, có chút thẹn quá hoá giận, nhìn về phía bọn họ rồi rống lên một tiếng: "Lê Hướng Bắc, anh mà nói thêm câu nữa tôi sẽ dùng dây quất anh nha!"
"Được, vừa rồi chúng tôi còn lo lắng cho cô, quả thực là lo lắng thừa.

So với chúng tôi cô còn hung hãn hơn nhiều, ha ha ha...!Chi Vũ thích cưới vợ hiền lành nũng nịu lại còn đáng yêu.

Trần Tử Huyên cô đừng có bạo lực thái quá, cẩn thận bị Chi Vũ ghét bỏ đó nha."
Trần Tử Huyên bị bọn họ cười nhạo, trên mặt không ngừng lên sự xấu hổ.

Đây chỉ là thói quen bảo vệ chính mình của cô, Trần Tử Huyên không hề có chút nhu nhược, cô vẫn luôn là một người không có ai để dựa dẫm nên chỉ có thể tự mình kiên cường.

Nguyễn Chi Vũ dùng bàn tay xoa lấy đầu cô, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần.

Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên đối diện với nụ cười của anh, đây là lần đầu tiên cô trông thấy người đàn ông này mỉm cười.

"Trần Tử Huyên, sau này cần nhờ tới cô bảo vệ tôi rồi." Tâm tình Nguyễn Chi Vũ xem ra không tệ, vậy mà lại có tâm trạng nói đùa với cô.

Khuôn mặt Trần Tử Huyên nhanh chong đỏ ửng lên, sau đó anh kéo tay cô cùng đi về phía trước.


Mặc dù là trời mưa xối xả khiến cả ngôi làng này di tản trở thành một đống hoang vắng hỗn độn nhưng mấy người bọn họ đi cùng nhau vừa đi vừa nói chuyện cười đùa khiến bầu không khí quả thực cũng vui vẻ hơn nhiều.

"Nguyễn Chi Vũ, tôi hỏi anh một việc?" Trần Tử Huyên thấy tâm tình của anh tốt, đánh bạo tiến sát lại gần người anh.

"Sau này tôi có thể đặt tên cho con của chúng ta không?" Cô kéo cánh tay anh, có chút khẩn trương nhìn anh nói.

Nguyễn Chi Vũ nghe từ “con của chúng ta” thấy hơi có chút thất thần, nhìn chằm chằm ánh mắt trong trẻo mong đợi của cô.

Bộ dáng này thật là có chút làm cho người khác muốn cười.

Anh khẽ nở nụ cười nhẹ, nói: "Có thể."
Trần Tử Huyên nghe thấy anh đã đồng ý, kích động lôi kéo cánh tay anh: “Vậy nếu đặt tên cho con, tôi nghĩ..."
"Điện thoại của chúng ta rốt cục cũng có tín hiệu rồi!"
Người trước mặt đột nhiên hô to một tiếng cắt đứt lời của cô, vẻ mặt của mọi người đều rất hưng phấn bởi vì điện thoại di động có tín hiệu là có thể liên hệ người bên ngoài tới tới đón bọn họ, không cần phải đi lại trong đường núi trơn trượt này nữa.

"Ngô Tuấn Khải?" Lê Hướng Bắc đi phía trước rất nhanh nhận được một cú điện thoại: "Tuấn Khải, tôi đã nói với anh, tôi và Chi Vũ hiện tại đang ở..."
Lê Hướng Bắc đang chuẩn bị báo một địa điểm thì Ngô Tuấn Khải bên kia giống như biết rõ bọn họ đang ở thôn núi hoang vắng, vội vàng mở miệng nói: "Tôi biết, tôi chính là đang vội vàng đón mấy người về đó..."
"Hướng Bắc, chuyển máy cho Chi Vũ.

Tôi có chuyện rất khẩn cấp chuyện muốn nói cho cậu ấy biết." Thanh âm Ngô Tuấn Khải có vẻ vô cùng kỳ la
"Chuyện gì vậy?"
Lê Hướng Bắc nghe được Ngô Tuấn Khải đã phái rất người nhiều tới cứu bọn họ, nhất thời tâm tình cũng vui sướng lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua Nguyễn Chi Vũ và Trần Tử Huyên ở bên kia.

Anh ta cười cợt suy đoán: "Có phải đã tra được là ai bắt cóc Trần Tử Huyên từ bệnh viện đi không? Tôi thấy những tên kia tám phần mười là sống không nổi rồi, Chi Vũ tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ..."
"Cũng không phải chuyện này, một chuyện khác...!Lê Hướng Bắc, lập tức chuyển máy cho Chi Vũ đi.

Chuyện rất quan trọng!" Ở đầu kia điện thoại, Ngô Tuấn Khải vô cùng nóng lòng, liên tục lên tiếng thúc giục anh ta.

Lê Hướng Bắc nghe giọng điệu này không khỏi nhăn trán lại, chuyện gì có thể quan trọng bằng chuyện của Trần Tử Huyên chứ?
Tuy nhiên Lê Hướng Bắc cũng không dám trễ nải, nhanh chóng chạy tới đưa điện thoại di động nhét vào tay Nguyễn Chi Vũ.

"Tuấn Khải, cậu ta nói có chuyện rất quan trọng..."
Nguyễn Chi Vũ biết Ngô Tuấn Khải đã phái người tới đón bọn họ nên tất cả đều dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ.

Nhận điện thoại từ tay Lê Hướng Bắc, biểu tình của Nguyễn Chi Vũ thoải mái mà lạnh lùng, anh hỏi: "Chuyện gì?"
Anh cũng không quá để ý tới những chuyện quan trọng mà mấy người này nói.

Ngô Tuấn Khỏ vừa nghe tiếng của Nguyễn Chi Vũ đã vô cùng nóng nảy.

Liên tục mở miệng nói: "Chi Vũ, lúc tôi nhìn thấy cô ấy quả vô cùng hoảng sợ, tôi cũng không hiểu rất rõ…Cô ấy tự mình tới, tôi cũng không khuyên được..."
Ngô Tuấn Khải giống như bị cái gì kích thích, ngay cả nói chuyện cũng có chút rối loạn.

Nguyễn Chi Vũ đang muốn nói anh ta hãy tỉnh táo lại rồi nói rõ ràng, nhưng vào lúc này bầu trời bỗng xuất hiện một chiếc trực thăng.

Âm thanh càng lớn khiến anh càng không nghe rõ Ngô Tuấn Khải nói gì.


Phi cơ trực thăng rất nhanh đã an toàn đáp xuống bọn họ cách đó không xa.

Nguyễn Chi Vũ biết đây cũng người mà Ngô Tuấn Khải phái tới tiếp ứng cho bọn họ, chỉ là một giây kế tiếp tất cả những người có mặt ở đây đều thấy rất kinh ngạc, phi cơ trực thăng cương đáp xuống.

Bên trong có một cô gái lao ra, vẻ mặt lo lắng vội vã chạy tới bên này...!
Khi Nguyễn Chi Vũ thấy rõ gương quen thuộc, vẻ mặt anh không chỉ thảng thốt mà hốc mắt cũng nóng rực, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.

"Chi Vũ!"
Cô gái kích động hô to, âm thanh trong trẻo và mềm mại.

Cô gái lao nhanh về phía Nguyễn Chi Vũ rồi ôm chặt lấy anh: "Anh có biết không, em rất lo lắng cho anh đó.

Tuấn Khải nói em ở yên chờ anh nhưng một giây không có anh em cũng không thể sống được." Cô ấy kích động khiến thanh âm nghẹn ngào, khóe mắt rịn ra ướt đẫm.

Mặt cô ấy chôn vào trong ngực anh.

Không ngừng gọi tên của anh: "Chi Vũ, Chi Vũ! Em rất nhớ anh, thực sự rất nhớ anh..."
Khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của Nguyễn Chi Vũ hiện lên sự ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy lồng ngực ướt đẫm nước mắt của cô ấy..

Bàn tay giơ lên có chút run rẩy, ngón tay khẽ xoa lên khuôn mặt quen thuộc của cô gái, giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin nổi: "Em, làm sao..."
"Lưu Oánh Oánh."
Lê Hướng Bắc lại giống như gặp quỷ, kinh hãi kêu thành tiếng: "Cô, cô không phải là chết rồi sao? Sao giờ lại sống sót đứng đây thế này?”
Trần Tử Huyên đứng ở bên cạnh Nguyễn Chi Vũ nên càng trông thấy rõ ràng hơn, cô gái này
Chính là cô bạn gái đã “qua đời” của Nguyễn Chi Vũ.

Sắc mặt Trần Tử Huyên vừa khiếp sợ vừa phức tạp, ngực không hiểu sao bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, vốn dĩ cô đang nắm chặt tay của Nguyễn Chi Vũ liền không tự chủ buông lỏng ra...!
Bình luận nổi bật
Tổng số 43 câu trả lời

Đường Vĩ Uyên????????????
Gì vậy cha chơ trò mèo vờn chuột à...!
Chị tao còn chưa đc hưởng một chút hạnh phúc mà mày đã đội mồ sống dậy à hả
Nhưng mà từ bỏ đi nhé...!Vì mày ko phải là nu9 oce????


73
27/08/2021
Lan Tường
Hóng chap mới lắm ạ!

7
27/08/2021.


Bình luận

Truyện đang đọc