TỔNG TÀI MẶT LẠNH CỰC SỦNG VỢ YÊU



Buổi tối, tại một nhà hàng sang trọng, bàn ăn cạch tấm kính có 2 cô gái xinh đẹp mang hai phong cách khác nhau ngồi đối diện nhau cười nói vui vẻ, một người mang phong cách nhẹ nhàng là Hàn Bách, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng dài tới đầu gối, kết hợp với kiểu tóc đuôi ngựa và một đôi giày búp bê đen, trang điểm nhẹ nhàng.

Người còn lại mang phong cách năng động là Diệp Tử Kì, cô nàng mặc một chiếc áo Croptop kết hợp với chiếc quần Baggy và một đôi giày thể thao, mái tóc dài xoã ngang vai.

"À, ừm mình có thể gọi cậu là Bách Bách được chứ?" Đang ăn Diệp Tử Kì ngẩng đầu lên hỏi Hàn Bách.

"Được chứ!" Bách Bách...cái tên này cũng không tệ.

"Đúng rồi, gần đây có một tiệm đá quý mới mở cuối tuần này chúng ta đi xem thử đi!" Phải nói Diệp Tử Kì có hứng thú cực cao với các loại đá quý.


"Cậu thích đá quý?" Hàn Bách tò mò hỏi.

"Không chỉ thích đâu mình còn yêu chúng cơ" Diệp Tử Kì tinh nghịch nói.

"Vậy phải làm phiền Diệp tiểu thư đây làm hướng dẫn viên du lịch cho mình rồi!" Hàn Bách nửa thật nửa giả nói, từ bé Hàn Bách đã theo ông nội đi rất nhiều nơi, nhưng toàn là đi dự tiệc, dự hội nghị,...v...v...chứ chưa đi chơi nên về vấn đề này cô hoàn toàn bó tay.

"Không thành vấn đề!" Nói gì chứ việc đi chơi đối với Diệp Tử Kì là chuyện nhỏ, dù sao cũng sống ở đây được mười mấy năm rồi, từ năm 5 tuổi Diệp Tử Kì đã theo mẹ và anh hai ra nước ngoài xử lý công ty bên này, ba Diệp Tử Kì làm đại tướng quân Diệp Vân Hải ở Thành phố A nước S, thỉnh thoảng Diệp Tử Kì có về nước thăm ba với ông bà, còn đại đa sổ thời gian là ở đây.

Công ty sau này vốn do anh hai cô Diệp Cảnh Huy quản lý, cô chỉ đi theo học hỏi thôi.

"..."
Hai người ngồi hàn thuyên một lúc thì Diệp Tử Kì có việc nên phải về trước không thể đưa Hàn Bách về được, Hàn Bách ra ngoài định tìm bắt Taxi về nhưng chỗ này căn bản không có một chiếc Taxi nào cả mà bây giờ cũng khá muộn rồi, đứng một hồi Hàn Bách quyết định đi bộ về dù sao chỗ này cách khách sạn cũng không xa lắm.

Đi đến đèn đỏ lúc đang định qua đường thì Hàn Bách bị một đám người đụng phải, ngẩng đầu lên thì phát hiện có 3 người đàn ông thân toàn mùi rượu, người đàn ông đầu tiên lên tiếng chửi: "Mẹ nó, đứa nào đâm phải ông, đi không có mắt à?"
"Này rõ ràng là anh đâm vào tôi đấy!" Người đâu ra vậy, đâm phải người ta không xin lỗi còn mắng người?
"Mày...a...thì ra là một cô em à?" Tên này lúc này mới quay xang nhìn Hàn Bách thấy ánh mắt của tên đó Hàn Bách phát hiện điều không bình thường nên vội vàng bỏ đi, nhưng đi được hai bước thì cánh tay bị một lực kéo lại: "Không phải cô muốn tôi xin lỗi sao? Nhưng tôi không thích xin lỗi...tôi có thể dùng cách khác..." Hắn vừa nói vừa mân man bàn tay Hàn Bách.

"Buông tay, tôi không cần!" Hàn Bách vội giật tay ra chạy nhưng rất nhanh lại bị túm về.


"Đi đâu mà vội vậy? Trông thân hình cũng được đấy...hay là để tôi chăm sóc em đêm nay..." Tên đó cười ha hả nhìn Hàn Bách bằng ánh mắt thèm thuồng.

"Cút! Tôi không cần!" Thấy mình không thể thoát ra Hàn Bách vội đá mạnh vào chỗ bên dưới bụng hắn rồi bỏ chạy.

Cũng may không mang giày cao gót nếu không thì toi.

"Aaaa...con khốn! Bắt con đàn bà đó lại đây!" Tên đó rống lên một tiếng rồi ra lệnh cho hai người còn lại.

Hai người kia vâng dạ rồi nhanh chóng đuổi theo Hàn Bách: "Mẹ nó! Con này ăn gì mà chạy nhanh thế!!!" Hai tên kia đuổi theo được một đoạn, rủa thầm.

Đang chạy thì Hàn Bách nghe có tiếng động cơ vội vàng đổi hướng, nhìn thấy phía xa có một chiếc xe đang lại gần, Hàn Bách vội lao ra chạy giữa đường, vừa chạy vừa vẫy tay.

Trên chiếc xe gần đó, tài xế khẽ nhíu mày bẩm báo lại cho người đàn ông ngồi phía sau: "Thưa thiếu gia, phía trước có người chắn đường"
Người đàn ông đang xử lý đống văn kiện trên xe nghe vậy thì ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé đang chạy lại gần và phía sau còn có người đuổi theo thì ra lệnh: "Đi lên chỗ cô ấy".


Người tài xế hơi ngạc nhiên nhưng cũng vâng dạ rồi lái xe đi.

Chiếc xe đi đến chỗ Hàn Bách thì dừng lại người đàn ông nhồi sau hạ kính xe xuống nói: "Lên xe" Hàn Bách phản ứng kịp nhanh chóng mở cửa lên xe, chiếc xe lao nhanh như chớp về phía trước.

"Mẹ nó!" Đám đuổi theo Hàn Bách thấy vậy gào lên một tiếng rồi bỏ đi.

Thấy mình đã an toàn bây giờ Hàn Bách mới thở phào nhẹ nhõm, khi định thần mới để ý đến người trong xe, cô quay đầu xang thì thấy một người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình, nhận ra người đó là ai...!
ÔI ĐỆT.....


Bình luận

Truyện đang đọc