TỔNG TÀI MẶT LẠNH CỰC SỦNG VỢ YÊU



Phía trước mặt Hàn Bách đèn bỗng bật hết lên, có một căn nhà nhỏ ở phía xa, bao quanh căn nhà là rất nhiều hoa cẩm tú cầu, đủ màu sắc xanh, tím, hồng...!Chỉ chừa một con đường nhỏ dài dẫn tới căn nhà.

"Đây là..." Hàn Bách chưa thoát khỏi sự bất ngờ.

"Rừng cẩm tú cầu anh đã nói rồi, anh sẽ đưa em tới đây" Tôn Mặc Thiên nói.

"Đẹp không?"
"Rất đẹp a, em không tin là vào mùa đông mà vẫn còn có một biển hoa như vậy luôn" Nét cười trên mặt Hàn Bách hiện càng rõ rệt hơn.

Cô chạy sờ vào cánh hoa cẩm tú cầu, thật mềm mang theo cảm giác lành lạnh của mùa đông.

"Đi thôi, vào trong kẻo lạnh" Tôn Mặc Thiên dẫn theo Hàn Bách đi qua biển hoa tới ngôi nhà, bên trong nội thất rất đầy đủ, còn có một lò sưởi lớn ở trong nữa, cảm giác ấm áp lập tức bao phủ cả người Hàn Bách.

"Đây là nơi trong khu rừng phía sau nhà chính sao anh?" Hàn Bách hỏi.


"Ừ, anh đã chỉnh sửa lại chỗ này một chút" Tôn Mặc Thiên cởi áo vest ngoài ra.

Hôm nay Hàn Bách có quá nhiều sự kinh hỉ, căn nhà này được thiết lế rất nhiều cửa sổ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy biển cẩm tú cầu bên ngoài rồi, lần đầu tiên Hàn Bách tới nơi thơ mộng ngọt ngào như vậy.

"Sau này nơi đây thuộc về em, muốn ở đây lúc nào cũng được" Tôn Mặc Thiên cầm chìa khóa để vào trong túi xách của Hàn Bách trên người mình.

"Vậy mình ở đây vài ngày nhé anh?" Hàn Bách vui vẻ nói.

"Được" Tôn Mặc Thiên lập tức đồng ý.

Hàn Bách mang tâm trạng vui vẻ ngồi trên ghế ngắm nhìn biển hoa trước mặt, nơi đây cách biệt với thế giới ồn ào huyên náo ngoài kia, sống ở đây thật thoải mái, có cảm giác như bọn họ là đôi vợ chồng già về đây nghỉ hưu vậy.

Tôn Mặc Thiên cầm điện thoại gọi Tần Minh tới Bạch Liên Vạn Thự đem chút quần áo tới đây cho bọn họ, đồng thời nói với dì Trương vài ngày nữa họ sẽ trở về.

Hàn Bách đột nhiên nhớ tới gì đó, quang cảnh đẹp như vậy ngắm một mình liền không nỡ, liền lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi cho nhóm Diệp Tử Kì cùng Tề Y Nhi.


Hàn Bách:[hình ảnh]
Diệp Tử Kì:[Bách Bách nơi nào mà đẹp vậy?]
Tề Y Nhi:[Em ra nước ngoài à?]
Hàn Bách:[Nơi này là của em đó, ở nước mình!]
Diệp Tử Kì:[What?? Bây giờ nước ta là mùa đông lấy đâu ra hoa nhiều như vậy?]
Hàn Bách:[Đây là cẩm tú cầu, nó có thể chịu lạnh tới cuối năm lận]
Tề Y Nhi:[Em kiếm chỗ này đâu ra vậy? Thực đẹp nha!]
Hàn Bách:[Chồng em cho em đó!]
Diệp Tử Kì:[Chồng cậu cừ thật...ơ từ từ chồng??? Cậu đã kết hôn đâu??]
Tề Y Nhi:[!!!!]
Hàn Bách phì cười quyết định lấy sổ chứng nhận kết hôn chụp lại gửi cho bọn họ.

Quả nhiên là mục tin nhắn toàn bộ đều là dấu chấm than, bày tỏ thái độ ngạc nhiên.

Diệp Tử Kì:[Bách Bách...cậu thật tàn nhẫn, trái tim nhỏ bé của mình...ToT]
Tề Y Nhi:[Không phải là đùa chứ?O_o]
Hàn Bách:[Là thật a! Mới đăng ký tối nay đó]
Diệp Tử Kì:[Bách Bách! Mai chúng ta phải gặp nhau! Cậu phải kể lại toàn bộ cho mình!!]
Hàn Bách:[Được!>..


Bình luận

Truyện đang đọc