TỔNG TÀI MẶT LẠNH CỰC SỦNG VỢ YÊU



Tôn Mặc Thiên chờ tới khi Lam Dực hoàn toàn bình tĩnh sau khi Dư Tuyết Linh đỡ hộ hắn một viên đạn mới rời đi.

Lần này bọn họ tới không hề tốn chút nhân lực nào, việc này nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Cao Lãng và Minh Triết cũng thả lỏng tinh thần anh để bọn họ về nước trước còn mình thì quay lại tập đoàn.

"Mặc Thiên! Con..." Tôn Lâm thấy con trai trở về liền hỏi, ông đã chuẩn bị tâm lý đánh vào cổ phiếu của King L nhưng Tôn Mặc Thiên báo về nói dừng hết mọi cuộc tấn công vào King L, ông nghe xong cực kỳ bất ngờ, cứ nghĩ con trai ông đã bị chúng nắm thóp, sau đó lại thấy bên ngoài truyền tin, Sweet Lam giao lại toàn quyền cho con trai là Lam Dực lại càng bất ngờ hơn, ông cứ nôn nóng không biết con mình có an toàn hay không.

Giờ phút thấy hình bóng Tôn Mặc Thiên ông như buông được tảng đá trong lòng xuống mà thở phào.

"Ba, mọi chuyện ổn cả rồi và từ nay sẽ không có bất cứ sự tranh chấp nào giữa King L và Star nữa" Tôn Mặc Thiên đứng im nhìn ba mình nói.

Nếu không phải anh quen biết với Lam Dực lâu mặc dù hai người như có thâm thù đại hận thì anh hoàn toàn không tin Lam Dực.

"Làm cách nào mà con có thể chắc chắn điều đó" Tôn Lâm đè lại cảm xúc của mình nói.

"Ba chỉ cần tin tưởng rằng từ nay sẽ không còn mâu thuẫn của chúng ta với King L nữa, người nhập chức mới của King L là Lam Dực, không còn là Sweet Lam nữa" Tôn Mặc Thiên nói.

"Thằng nhóc đó không đơn giản như con nghĩ đâu" Tôn Lâm nhíu mày nhìn con trai, không biết vì gì mà Tôn Mặc Thiên lại tin tưởng Lam Dực.


"Con biết, anh ta thủ đoạn hơn Sweet Lam rất nhiều nhưng anh ta không muốn chiếm lấy mà chỉ muốn thưởng thức mà thôi" Tôn Mặc Thiên vẫn là bộ dáng lạnh lùng nghiêm túc đó ngay cả khi nói chuyện với ba mình.

"Đừng để bản thân phải hối hận" Tôn Lâm nhắc nhở con trai, ông không cần biết cái tên Lam Dực kia có như thế nào, ông chỉ cần biết cậu ta rất tinh ma.

"Vâng" Tôn Mặc Thiên gật đầu rồi trở về căn nhà riêng ở Mỹ.

- -------------------
Hàn Bách sau khi nói chuyện với ông ngoại mang theo tâm trạng ủ rột trở về Bạch Liên Vạn Thự, vừa vào nhà cô liền thấy Lý Cẩm Nhạc mẹ của Tôn Mặc Thiên, nhưng bên cạnh còn có một người phụ nữ khác là Hồ Nhã Tịnh.

Lý Cẩm Nhạc thấy Hàn Bách trở về liền nói: "Tiểu Bách con về rồi sao? Hai đứa thật là đứa nào cũng chỉ có biết làm việc không thôi"
"Bác gái, bác tới mà không gọi trước để con còn thu xếp trở về sớm, lại phải để bác chờ như vậy" Hàn Bách áy náy nói.

"Không sao đâu, tôi cùng bác gái cũng mới tới thôi" Hồ Nhã Tịnh cười mỉm nói.

"Đúng bọn ta cũng vừa tới thôi, lại đây" Lý Cẩm Nhạc nói với Hàn Bách.

"Sao sắc mặt con kém vậy, làm việc thì cũng đừng quá sức chứ" Lý Cẩm Nhạc để Hàn Bách ngồi lại bên mình nhìn mặt cô có chút nhợt nhạt nói.

"Dạ không sao đâu ạ, chắc dạo này thời tiết hơi lạnh" Hàn Bách cười nói.

"Dạo này trời trở lạnh rồi, con phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt" Lý Cẩm Nhạc gật đầu đặt tay lên tay Hàn Bách nói.

"Đúng rồi ta có chuyện này muốn nói với con" Không đợi Hàn Bách trả lời Lý Cẩm Nhạc đã nói: "Hai đứa cũng lớn rồi, bên nhau cũng được một thời gian rồi đều rất tốt, con xem ta cũng đã có tuổi rồi, hai đứa cũng nên nghĩ tới chuyện kết hôn chứ!"
Hồ Nhã Tịnh nghe đến đây liền thay đổi sắc mặt ngay lập tức, ban nãy khi thấy Lý Cẩm Nhạc gọi mình cùng đi liền nghĩ là bản thân có cơ hội được vào cửa Tôn gia nhưng không ngờ tới đây lại nghe những lời này.

"Dạ..chuyện này.." Hàn Bách thật sự chưa hề nghĩ tới lúc kết hôn.

Có phải quá sớm không?
"Ta cũng đã nói với thằng nhóc kia rồi, nó nói là muốn xem ý của con" Lý Cẩm Nhạc nói.

Bà thực chất muốn đem Hàn Bách về làm con dâu rồi, chỉ tránh con trai mình quá kém mãi vẫn không đem con người ta cưới về được.

"Con vẫn muốn suy nghĩ một chút ạ" Hàn Bách sững người nói, kết hôn với Tôn Mặc Thiên sao? Anh cũng đã đồng ý rồi và giờ chỉ còn ý kiến của cô nữa thôi sao?

"Không sao, con cứ từ từ thằng nhóc nhà ta nó rất quan tâm tới con" Lý Cẩm Nhạc cười nói.

"Bác à bác quên chúng ta tới đây làm gì rồi sao!" Hồ Nhã Tịnh nhịn không nổi mới lên tiếng.

"A bác quên mất, sáng nay bác có làm một chút há cảo nên mang tới cho con" Lý Cẩm Nhạc đưa tay lấy chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn mở ra.

"Ưm, thơm quá ạ" Hàn Bách ngửi thấy mùi hương thơm ngon của há cảo, lâu lắm rồi cô không được ăn món này.

"Mau ăn thử đi" Lý Cẩm Nhạc nói rồi lấy chiếc đũa kèm theo gắp một miếng đưa tới miệng Hàn Bách.

"Dạ" Hàn Bách há miệng ăn thử, ăn xong mắt cô sáng lên: "Ngon lắm ạ!"
"Ngon thì ăn nhiều một chút" Lý Cẩm Nhạc vui vẻ cười tươi rói.

Hồ Nhã Tịnh xiết chặt tay, những thứ này vốn dĩ là của cô ta mà.

Hàn Bách dựa vào cái gì mà mới xuất hiện đã có được những thứ mà cô ta cố gắng thế nào vẫn không có được chứ? Thời gian cô ta ở bên cạnh Tôn Mặc Thiên nhiều hơn Hàn Bách, quen biết sớm hơn Hàn Bách, vậy thì tại sao cô ta không thể như Hàn Bách chứ!.

- -----------------------------
Tại bệnh viện tư nhân thuộc trực gia tộc Sweet.

Bên trong phòng bệnh VIP, Lam Dực ngồi yên lặng nhìn người con gái đang hôn mê trên giường bệnh.

Sắc mặt Dư Tuyết Linh hơi tái, cơ thể gầy gò.


Qua một lúc cuối cùng cô cũng tỉnh lại, Lam Dực lập tức nắm lấy tay Dư Tuyết Linh cúi xuống hỏi: "Cuối cùng em cũng tỉnh lại, ai cho phép em lao lên chắn đạn cho anh như vậy?"
"Em cứu anh mà anh cũng mắng em.." Dư Tuyết Linh vừa tỉnh lại đã bị nói liền không vui.

"Ai cần em làm thế, em có biết là nguy hiểm không hả, viên đạn đó đối với anh không là gì cả, cơ thể em lại đang yếu làm vậy là muốn chết hả!" Lam Dực nghiêm mặt nói.

"Em đâu nghĩ như anh đâu, thấy họng súng chỉ vào anh em chỉ muốn lao lên bảo vệ anh thôi" Dư Tuyết Linh nhỏ giọng giải thích.

"Được rồi em không sao là tốt rồi, lần sau đừng hành động ngu ngốc như vậy, em mà có chuyện gì anh biết phải làm sao" Lam Dực ngồi lên giường ôm Dư Tuyết Linh vào lòng nói.

Cả đời này của Lam Dực ngoài mẹ anh ra thì Dư Tuyết Linh là người thứ hai khiến anh thực sự quan tâm đến, cô nhẹ nhàng bước vào cuộc đời anh, từ tốn ở bên cạnh anh những lúc anh đau khổ, rồi thành công bước vào trái tim của anh.

Thành công trở thành nguồn sống của anh.

"Em không sao, anh hứa với em đừng đối đầu với ba anh nữa!" Dư Tuyết Linh ở trong lòng Lam Dực nói.

"Ừm" Lam Dực vuốt nhẹ tóc Dư Tuyết Linh, mái tóc ngắn được nhuộm màu khói, sờ vào rất mềm..


Bình luận

Truyện đang đọc