TỔNG TÀI MẶT LẠNH CỰC SỦNG VỢ YÊU



"Chủ tịch có chuyện này..." Một thư ký tiến vào phòng làm việc của Hồ Tuấn Đình nói.

"Có chuyện gì nói nhanh tôi đang rất bận" Hồ Tuấn Đình vẫn vùi đầu vào công việc.

"Chuyện là bên phía Tôn thị..." Người trợ lý ấp úng không biết nói làm sao, tin này thật sự sốc.

"Nói nhanh! Tôn thị làm sao? Cứ úp úp mở mở muốn nghỉ việc hả?" Hồ Tuấn Đình đã hết kiên nhẫn quát lớn.

"Bên Tôn thị vừa gửi thông báo nói..hủy hết mọi hợp đồng đang hợp tác với chúng ta...còn có nói từ nay sẽ không hợp tác với chúng ta nữa" Trợ lý cúi đầu nói.

"Cái gì!?"Hồ Tuấn Đình lập tức bỏ công việc đứng phắt dậy.

"Dạ...bên Tôn thị không muốn hợp tác với chúng ta nữa.." Trợ lý cắn răng nói lại một lần nữa, bây giờ cậu chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

"Hẹn Tôn Mặc Thiên cho tôi!" Hồ Tuấn Đình rống lên.


Tên nhóc kia nghĩ nó là ai chứ, coi Hồ thị của ông là nơi muốn hợp tác thì hợp tác muốn hủy là hủy sao chứ!
"Vâng"
"Thôi khỏi, hủy bỏ lịch trình, tôi tự đi tìm cậu ta" Hồ Tuấn Đình nói rồi tức hồng hộc lao ra ngoài đến thẳng Tôn thị.

"Hồ tổng, Tôn tổng hiện tại không có ở công ty, ngài hãy tới nhà tìm đi ạ, chúng tôi không thể giúp gì được" Tiếp tân cùng vài trợ lý ngăn chặn sự xâm nhập của Hồ Tuấn Đình.

Bọn họ đã gọi trợ lý Tần cứu giúp.

"Đừng giấu tôi, gọi cậu ta ra đây!" Ba Hồ mặc kệ sự ngăn cản, ông ta chắc chắn Tôn Mặc Thiên có ở đây.

"Hồ tổng, hiện tại e là khó có thể gặp Tôn tổng, ngài ấy đang bận" Tần Minh từ xa tiến lại nghiêm túc nói.

"Tôi có việc quan trọng, cậu hẳn biết tôi là ai, mau đưa tôi lên gặp cậu ta" Hồ Tuấn Đình nhìn Tần Minh nói.

"Như tôi đã nói, Tôn tổng không có ở đây, ngài ấy đang bận, dù có là ai cũng như vậy thôi" Tần Minh mặt không chút biểu cảm.

"Cậu...thân là một trợ lý nhỏ nhoi mà cũng dám lên tiếng với tôi?" Hồ Tuấn Đình trong lúc nóng giận thốt lên.

"Theo lý mà nói tôi là trợ lý thân cận nhất của Tôn tổng, đây là Tôn thị không phải Hồ thị như vậy tôi được coi là người dưới một người trên hàng trăm người, bao gồm cả Hồ tổng đây" Vẫn là vẻ mặt đó nhưng giọng nói có phần sắc bén hơn.

"Vẫn là Hồ tổng nên rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ" Tần Minh lại nói.

"Cậu...được lắm hoá ra Tôn thị lại có loại nhân viên như vậy!" Hồ Tuấn Đình chỉ vào Tần Minh nói rồi quay người rời đi, ở công ty không gặp được vậy ông phải trực tiếp tới nhà.

.


Truyện Nữ Phụ
Sau khi Hồ Tuấn Đình đi, Tần Minh gọi điện báo cáo cho Tôn Mặc Thiên biết.

Hồ Tuấn Đình liên tục gọi điện thoại cho anh, nhưng anh chỉ nghe 1 lần nói mình rất bận rồi chặn luôn số.

- -------------------------
Vài ngày sau Hàn Bách được xuất viện trở về nhà, cùng lúc ba mẹ Tôn Mặc Thiên cũng trở về.

Anh đưa cô lên phòng trước rồi đi xuống, Lý Cẩm Nhạc lại nói muốn lên cùng Hàn Bách.

"Con nói cho ba chuyện đối đầu với Hồ thị là sao?" Tôn Lâm biết rõ con trai mình sẽ không hành động nếu không có lý do, ông muốn biết lý do là gì.

"Ba biết người bắt vợ con đi là ai chứ?" Tôn Mặc Thiên hỏi ngược lại.

"Con có bằng chứng sao?" Tôn Lâm nghe lập tức hiểu ý của con trai.

"Chưa có bằng chứng thì con tuyệt đối không hành động"
"Chuyện này Hồ Tuấn Đình không làm!" Tôn Lâm nói, ông hiểu người bạn này, cũng bao dung cho mọi việc làm sai trái của ông ấy, nhưng kiểu thủ đoạn hèn hạ như vậy tuyệt đối không phải.

"Vâng là Hồ phu nhân và con gái bà ấy, vì muốn cho con gái gả vào Tôn gia chúng ta nên muốn giết Tiểu Bách" Tôn Mặc Thiên gật đầu trả lời.


Thay vì khiến cho Hồ Nhã Tịnh và mẹ cô ta tự đau bản thân thì chi bằng cho họ nếm cảm giác người thân của mình đau.

"Nhã Tịnh..." Tôn Lâm khẽ lẩm bẩm, thực chất ông khá yêu quý Hồ Nhã Tịnh coi như đứa con gái vậy, chưa từng nghĩ tới việc này chỉ nghĩ lời hứa hẹn khi đó chỉ là một lời nói đùa, có lẽ ông vẫn chưa đủ chín chắn như con trai mình, các mối quan hệ đang dần làm mờ mắt ông.

"Được rồi, nể tình giữa hai nhà đừng làm gì khác nữa, sau này cắt đứt" Tôn Lâm trầm ngâm một hồi.

Dù sao một ngày là anh em cả đời là anh em, hai nhà Tôn-Hồ gắn bó bền chặt suốt mấy chục năm nay, đùng một phát hủy bỏ toàn bộ khó mà làm quen được, cho nên mấy ngày nay Hồ Tuấn Đình cứ liên tục tới tìm ông tâm sự.

"Chuyện này còn phải tùy thuộc vào họ, họ an phận con sẽ bất động không khiến họ phá sản, đây là sự nhân từ lớn nhất của con, chỉ vì một suy nghĩ ích kỉ mà muộn chút nữa vợ con có thể mất mạng" Tôn Mặc Thiên nói một lèo, ít khi anh lại nói nhiều như vậy.

"Con vẫn là nên gặp ông ấy đi" Tôn Lâm thật lòng khuyên bảo.

"Vâng".


Bình luận

Truyện đang đọc