TỔNG TÀI TÀN KHỐC ĐOẠT ÁI


Trong giới nghệ thuật, nghệ sĩ mỗi lần chuẩn bị trang phục cho một dịp nào đó quan trọng, hay đặc biệt, hay là vừa quan trọng vừa đặc biệt thì thường được chia ra làm ba kiểu như sau.

Kiểu thứ nhất là những sao hạng A, mức thu nhập hàng năm có thể lên đến những con số chóng mặt, coi trọng việc giữ hình tượng hoàn hảo không tì vết trước công chúng, nên những bộ trang phục mà trợ lý chuẩn bị đều phải đặt may cách hàng tháng trời từ những hãng thời trang nổi tiếng thế giới trước khi họ tham gia một sự kiện nào đó.

Những bộ cánh đó phải hội tụ hoàn hảo ba tiêu chí, nổi bật nhất, độc nhất và ấn tượng nhất....còn đẹp hay không thì lại là chuyện khá….khó nói!
Và đôi khi có những nghệ sĩ không nằm trong top sao hạng A cũng đi theo tiêu chí này, chỉ có điều tiêu chí ấn tượng nhất đôi khi được thay thế bằng hở nhiều nhất!
Kiểu thứ hai là những ngôi sao hạng B, những ngôi sao bình thường với mức thu nhập khiêm tốn hơn, danh tiếng kém thu hút hơn, không thể có cơ hội đầu tư những bộ trang phục có chi phí quá mức đắt đỏ như thế, và da mặt cũng không đủ dày để bất chấp mặc những bộ trang phục lố lăng lên thảm đỏ…Lựa chọn tốt nhất là đi thuê trang phục từ những cửa hàng chuyên cung cấp trang phục thảm đỏ.

Với điều kiện khi thuê xong phải giặt là cẩn thận và đem trả lại không trầy xước cùng một khoản kinh phí nho nhỏ.

Kiểu thứ ba là kiểu đặc biệt, vô cùng đặc biệt, ở chỗ là những nghệ sĩ kiểu như thế này, đặc biệt là nữ nghệ sĩ thì vô cùng hiếm thấy, rất khó để có thể bắt gặp kiểu nghệ sĩ này trong giới nghệ thuật.

Đó là những nghệ sĩ hạng A, có danh tiếng, có sự nghiệp, mức độ phủ sóng truyền thông không hề nhỏ nhưng lại không bận tâm đến việc mình phải nổi bật nhất trong trang phục dạ hội.

Không hề có hãng mốt này, hãng trang sức kia...mà chọn cách đi thuê trang phục như những nghệ sĩ bình thường.

Kiểu nghệ sĩ này thường rất ít khi tham gia sự kiện thảm đỏ, hoặc có tham gia thì cũng là những buổi tiệc mình không thể từ chối, và thường sẽ ngồi đến cuối buổi sau đó im lặng rút lui khỏi tiệc đêm.

Giai Kỳ - là một trong những nghệ sĩ như thế.

Nói đến Giai Kỳ, thì ở nơi này không ai không biết đến nàng,nghệ sĩ được mệnh danh là Phượng Hoàng lửa của làng múa.

Sở dĩ Giai Kỳ có biệt danh này là vì vũ điệu Phượng Hoàng lửa có thể hiện trong phần kết thúc của buổi dạ vũ âm nhạc cuối năm do nàngng ty CHARM – nàngng ty quản lý của nàng tổ chức.

Thông thường những tiết mục đặc sắc nhất hoặc sẽ để đầu tiên, hoặc sẽ để cuối cùng của đêm diễn để khơi dậy cảm xúc, và khiến cảm xúc đó đọng mãi thật lâu trong lòng khán giả.

Đêm diễn hôm đó Giai Kỳ đã hoàn thành điều đó còn trên cả mức xuất sắc.

Sau khi kết thúc đêm diễn đó, tất cả những gì khán giản nhớ được, chỉ là hình ảnh Giai Kỳ trong bộ trang phục đỏ rực và những trang sức bằng vàng kết lên lấp lánh như bộ lông vũ của một con chim Phượng Hoàng.

Làn da trắng mịn nổi bật trên nền vải đỏ như một đóa bỉ ngạn trên nền tuyết trắng, đôi mắt sắc sảo hút hồn, chiếc mũi tinh tế và đôi môi căng mọng gợi cảm.

Dung mạo tuyệt mĩ kinh diễm với mái tóc được vấn gọn phía sau, kết cài trâm và hoa kim loại bằng vàng rực rỡ như một nữ thần.

Nàng múa trên sân khấu rộng, với đôi chân trần và hiệu ứng lửa cháy sau lưng.

Tiếng nhạc mạnh mẽ và dữ đội, như lửa cháy rực rỡ thật sự là một tác phẩm xuất sắc.

Để sau buổi diễn đó, tất cả các trang báo về nghệ thuật đều chỉ đề tên Giai Kỷ và điệu vũ Phượng Hoàng lửa.

Tất cả các tiết mục khác đều bị lu mờ hoàn toàn dưới sắc đẹp và kĩ năng múa điêu luyện của nàng, Giai Kì sau một buổi tối trở thành vũ công xuất sắc, danh tiếng vang lừng.

Giai Kỳ vốn được học múa từ nhỏ, thân thể mềm mại và uyển chuyển, như một dải lụa mềm mại nhất, gợi cảm nhất, quyến rũ nhất.

Nhưng hiếm có người nào biết, Giai Kỳ có một quá khứ vô cùng đau buồn.

Vào năm nàng 15 tuổi, trên đường cùng ba mẹ trở về nhà.

Chiếc xe của ba mẹ nàng bị một xe khác đâm vào, chiếc xe đó gây tai nạn rồi bỏ chạy.

Ba mẹ nàng ngồi ở ghế trước, do không được cấp cứu kịp thời nên mất máu quá nhiều, không thể qua khỏi trên đường tới bệnh viện.

Khi đó Giai Kỳ nằm ở ghế sau, thương tích không vào chỗ hiểm, may mắn sống sót.

Thiên đàng và địa ngục, hạnh phúc và bất hạnh thật ra cách nhau rất gần, đôi khỉ chỉ cách nhau một lần người nào đó ấn chân ga quá mạnh mà thôi!
Sau đó Giai Kỳ trước khi bước chân vào cấp ba, lại trở thành mồ côi!
Mồ côi!
Hà lão gia là bạn của cha nàng, tuy chưa bao giờ nàng được nghe thấy cha nàng nhắc đến, nhưng cha nàng vốn là một nhà giáo mô phạm, việc ông ít nói tới các mối quan hệ bên ngoài cũng là chuyện thường tình.

Khi đó Giai Kỳ cũng không nghĩ nhiều, không nói nhiều....thật ra sau khi cha mẹ nàng mất, tròn một năm Giai Kỳ không hề mở lời nói lấy một từ.

Hà gia đích thị là một gia đình tài phiệt.

Trên thương trường họ là công ty xây dựng nổi tiếng nhất, những gói thầu xây dựng lớn của Chính phủ đều là giao cho Hà gia.

Nói ra, họ chính là Đại gia!
Gia đình Hà gia bảo trợ, nàng nghiễm nhiên trở thành con gái nuôi của gia đình Tài phiệt, trở thành tiểu thư.

Giai Kỳ cũng đôi lần tự hỏi, tại sao gia đình Hà gia lại đối xử tốt với nàng như vậy? Sẵn sàng nhận nuôi một đứa trẻ như nàng? Nếu đúng là vì Hà lão gia và Hà phu nhân vì niệm tình nghĩa mà cưu mang nàng, thì đúng là hai vị thần tiên tốt nhất thế gian!
Nhưng Giai Kỳ lại chưa bao giờ nghĩ rằng mình là tiểu thư, con gái nuôi của gia đình tài phiệt.

Nàng không dọn về Hà gia sống, mà tiếp tục ở lại căn nhà của cha mẹ mình.


Cho dù mỗi lần đối diện với bốn bức tường và sự lãnh lẽo đến đáng sợ đó, Giai Kỳ luôn không chịu nổi mà bật khóc thật lớn.

Đả kích quá lớn mà nàng gần như đã hóa câm, suốt một năm trời không hề mở miệng nói lấy một lời.

Suốt thời gian này, Hà thị đã cử hẳn một người quản gia tới chăm sóc nàng.

Căn nhà có hơi người cũng bơt lạnh lẽo.

Vị Trần quản gia này rất thương nàng, giống như nhìn thấy nàng tổn thương thế này, bản năng làm mẹ của bà trỗi dậy.

Bà chăm sóc nàng rất chu đáo, Hạ lão gia và Hạ phu nhân cũng hay qua thăm hỏi nàng, những ngày lễ lớn đều cử tài xế tới đón nàng về ăn cơm.

Là bạn bè của cha nàng đối xử với nàng tốt tới mức này, cũng quá cảm động rồi!
Sau đó dần dần, khi nỗi đau nguôi ngoai, Giai Kỳ cũng chịu mở lòng với người ngoài.

Đôi khi vẫn trốn trong góc phòng vụng trộm khóc một mình vì nhớ cha mẹ, vẫn thường xuyên cảm thấy lồng ngực đau thắt khi nhìn thấy trên đường có một gia đình nắm tay nhau đi, hoặc trên ti vi lỡ chiếu một bộ phim cảm động có cha có mẹ, nước mắt cũng vô thức chảy xuống, đôi khi trong lúc ngủ cũng nằm mơ thấy ác mộng...thất một tiếng đâm mạnh đến chói tai, thấy một ánh sáng lóa mắt như thiêu đốt, nghe thấy cả tiếng hét của cha mẹ nàng!
Sau đó Giai Kỳ bắt đầu đi học, muộn hơn các bạn 1 năm.

17 tuổi nàng mới bắt đầu học cấp 3.

Thành thích học tập của nàng cũng thuộc hàng khá, các giáo viên thường khen nàng có tư chất thông minh, lại kiên nhẫn....Cha mẹ nuôi vốn muốn nàng theo học một trường quốc tế, toàn bộ chi phí sẽ do Hà thị chi trả! Nhưng Giai Kỳ luôn quan niệm mình chỉ là con nuôi, không phải là tiểu thư của Hà thị, nên nàng chọn một trường công lập bình thường, tự đạp xe đi học như những học sinh bình thường, hoàn toàn không hề tiếp nhận bất kì đối đãi đặc biệt nào của Hà gia.

Càng nợ ít, càng trả ít!
Nhưng dù sao, thì vẫn cứ phải trả!
Vì thế đến năm nàng 19 tuổi, tốt nghiệp cấp 3, nàng vẫn không để cho ai biết nằng là “ con gái nuôi ” của một trong những nhà tài phiệt giàu có nhất cả nước!
Sau đó Giai Kỳ thì đỗ vào một trường nghệ thuật trong nước, chuyên ngành múa.

Đương nhiên học phí đều do Hà Gia hậu thuẫn…Dù sao thì từ năm 16 tuổi cho đến giờ, chi phí ăn ở sinh hoạt dù là nhỏ nhất, cũng là nhà họ Hà hậu thuẫn.

Vì nàng chưa đủ 18 tuổi, không thể ra ngoài làm việc, mà cho dù làm việc, cũng không thể kiếm đủ tiền trang trải sinh hoạt.

Thái tử sa cỡ hóa ăn mày! Nàng nào còn lựa chọn nào khác, ngoang ngoãn làm một thùng chứa cơm.

Hà gia là hào môn, đừng nói nuôi một đứa trẻ bình thường, mà nuôi hàng trăm đứa trẻ bình thường như nàng cũng thừa sức.

Đối với người ta là gió thoảng mây bay, nhưng đối với nàng là ân trọng như núi!
Từ nhỏ Giai Kỳ đã thích múa, cha mẹ cũng ủng hộ, cho nàng học múa từ nhỏ.

Sau này vì chuyện đau khổ xảy ra, Gai Kỳ ngừng múa hai năm, đến khi mọi chuyện dần ổn định lại, nàng cũng đi học múa trở lại.

Không hiểu tại sao...mỗi lần luyện tập đến đổ mồ hôi đổ máu trên sân tập, Giai Kỳ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vì phần lớn là cơ thể quá mệt mỏi, lên giường nằm là ngủ luôn, không còn sức để gặp ác mộng nữa.

Giai Kỳ tuổi 19 đã vô cùng diễm lệ.

Gương mặt tinh tế và thu hút, thân hình mềm mại và gợi cảm, hoàn hảo thu hút được rất nhiều bạn trai theo đuổi, hơn nữa lại còn ở một mình....thật sự là một nữ thần trong lòng bọn con trai của trường đại học, cho dù nàng nhiều tuổi hơn hầu hết các nam sinh khóa nàng 1 tuổi!
Nhưng Giai Kỳ đều từ chối tất cả những lời hẹn hò cho dù bóng gió hay trực tiếp.

Không phải nàng là “ nữ thần băng giá ”, “ băng thanh ngọc khiết ” gì...mà là vì nàng đã sớm có ước hẹn với một người.

Hà gia có duy nhất một người con trai, là Hà thiếu gia – Hà Quân Tường!
Cuộc đời thường trớ trêu như vậy!
Vào năm nàng 17 tuổi, tiệc giáng sinh tổ chức tại Hạ gia, vừa khéo Hà Quân Tường lại được nghỉ lễ về nước.

Nam thanh nữ tú, cách nhau 8 tuổi, “ Yểu điệu thục nữ / Quân tử hảo cầu ”…Chính là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết!
Suốt buổi tiệc Hà Quân Tường chỉ bám riết lấy nàng, người ngoài nhìn vào chẳng cần đến lần hai cũng biết cậu thiếu gia đã say nàng như điếu đổ.

Thế mà cuối cùng cậu thiếu gia đó lại quyết không sang du học nữa, ở riết tại nhà luôn.

Nàng trộm nghĩ, Hà lão gia và Hà phu nhân nào có thể chấp nhận con trai độc nhất của hai người thích một đứa trẻ mồ côi như nàng? Đành rằng nàng là con gái của người bạn quá cố, nhưng việc gì cũng phải có giới hạn.

Chuyện môn đăng hậu đối của những nhà hào môn, người ngoài dù cho có biết, cũng không thể biết tường tận!
Nhưng đứa con trai duy nhất ấy lại sống chết thích nàng, khiến cho hai người làm cha làm mẹ cực chẳng đã đành xuống nước, đồng ý đi cho cậu thiếu gia còn sang học nốt bằng cao học….Còn về phần nàng…thì chỉ im lặng!
Khi Hà Quân Tường tỏ tình với nàng, nàng cũng chỉ im lặng mà mỉm cười.

Lúc đó không ai biết trong lòng nàng nghĩ gì…
Có người nói nàng đang diễn kịch, trong lòng vui gần chết mà ngoài mặt giả bộ làm thinh để giữ giá.

Một đứa mồ côi không cha mẹ như nàng, được thiếu gia hào môn kiệt xuất để mắt tới, không biết kiếp trước quét mấy trăm sân chùa mới có phúc báo này!
Có người lại nói…Nàng là do người ta nuôi nấng, nhận ơn cưu mang nuôi dưỡng của người ta.

Trong lúc nàng hoạn nạn nhất, yếu đuối nhất một tay gia đình người ta che chở.


Cho dù ngoài mặt không nói, thì trong lòng nhất định canh cánh một mối nợ ân tình.

Giờ có thể trả món nợ đó, cho dù trong lòng không muốn, cũng không được để lộ ra!
Hà Quân Tường lại sang học nốt bốn năm cao học.

Giai Kỳ cũng ở lại hoàn thành nốt khóa học đại học.

Sau sự kiện đó nàng không qua nhà Hà gia thường xuyên nữa, chỉ là ngày lễ lớn như sinh nhật Hà lão gia và Hà phu nhân, hay năm mới mang danh đứa nghĩa nữ sang chúc mừng.

Nàng không muốn người ta nói nàng thấy sang bắt quàng làm họ.

Mối quan hệ nói thân thì đi bảy ngày không tới, nói như người dưng thì lại không phải ấy khiến cho Giai Kỳ cũng có chút ngần ngại.

Tuy rằng Hà lão gia và Hà phu nhân vẫn cứ rất nhẹ nhàng với nàng, nhưng nàng biết hai người đó chưa bao giờ đồng ý việc Hà Quân Tường thích nàng.

Nhưng Hà Quân Tường thì xem ra rất thật lòng.

Những năm tháng ở nước ngoài du học, không ngày nào hắn không gọi điện về cho nàng.

Dần dần tạo thành cho nàng thói quen cứ tối phải chờ điện thoại của hắn gọi xong mới được đi ngủ.

Cảm giác hắn nửa đùa nửa thật, nửa khuyên răn nửa cảnh cáo nàng không được qua lại với con trai khác khiến cho nàng vừa bực bội vừa vui vui…cảm giác có người để ý quan tâm tới thế này cũng rất thú vị.

Dù sao thì cũng lâu rồi, nàng không còn cảm giác được quan tâm như thế nữa!
Còn hắn thì nghiễm nhiên nàng là của hắn!
Thấm thoắt bốn năm trôi qua, Giai Kỳ cũng tốt nghiệp ra trường với tấm bằng ưu, đứng trong top 10 sinh viên có thành tích xuất sắc nhất niên khóa.

Rạng rỡ thẳng tiến đến sự nghiệp vũ công chuyên nghiệp.

Nhưng thế giới giải trí là một nơi rất phức tạp, đôi khi những nghệ sĩ tài năng lại không phải là người nổi tiếng nhất, mà phải là người thức thời nhất, linh hoạt nhất, quan trọng là kim chủ vững mạnh nhất.

Một kẻ thẳng như ruột ngựa như nàng, đợi đến bao giờ mới có thể chen chân vào mà ngóc đầu dậy giữa một rừng các tiểu hoa xinh đẹp rạng ngời như thế?
Lúc đó thì Hà Quân Tường về nước!
Chủ tịch của CHARM lúc đó là bạn thân thiết của gia đình họ Hà, vì dù sao trụ sở chính của CHARM cũng là họ Hà trúng thầu xây dựng nên.

Hà Quân Tường đương nhiên phóng tay vì người đẹp bên mình, vừa để thị uy, vừa để thể hiện tình cảm…Thế là Giai Kỳ nhỏ bé được chen chân đứng cùng những thực tập sinh ưu tú của CHARM.

Hồi đó Giai Kỳ nghĩ, phần lớn lý do mà Hà Quân Tường sốt sắng và nhiệt tình như vậy, là vì câu nói của nàng.

“ Em muốn bằng sức mình trở thành một nghệ sĩ múa có danh tiếng! Lúc đó mới có thể ngẩng cao đầu mà đứng cạnh anh, không hổ thẹn! ”.

Mỡ treo thì mèo nhịn đói.

Giai Kỳ vẫn cứ giữ khoảng cách, không nhận lời yêu của Hà Quân Tường hay bất kì ai, như một đóa hoa hồng diễm lệ mà muốn hái xuống phải vượt qua hàng mũi gai tua tủa.

Giai Kỳ lăn lộn ròng rã ba năm tại CHARM, chỉ có thể làm vai diễn phụ của phụ, lọt thỏm giữa hàng chục người múa tập thể.

Cho dù nhan sắc diễm lệ, kĩ năng điêu luyện, được lòng tất cả chuyên gia tại CHARM.

Nhưng nàng lại quá thẳng thắn, quá giữ mình, không chịu nhận kim chủ, muốn tự mình đi lên….Làm sao có thể giữa thế giới nghệ thuật phức tạp nhường này?
Mà Hà Quân Tường đường đường là một thiếu gia hô mưa gọi gió, trên đời này có gì hắn muốn mà không đạt được.

Thế là dùng hết toàn bộ mối quan hệ của cha mẹ hắn, thành công cướp về cho nàng xuất diễn cuối của buổi dạ vũ cuối năm hoành tráng.

Thế là sau một đêm….Giai Kỳ từ một vũ công vô danh vụt thành Phượng Hoàng lửa của làng múa!
Nhưng đâu ai biết để có được đêm diễn thành công như vậy, nàng đã phải tập luyện ròng rã suốt 4 tháng trời, đến mức những đầu ngón chân thâm tím chảy máu, rộc đi 3 cân thịt và khắp chân đều là vết thương xanh tím.

Cuối cùng thì…Phượng Hoàng phải sánh đôi với Thiếu gia hào môn!
Nói Giai Kỳ có cảm kích Hà Quân Tường không? Đương nhiên cảm kích! Không phải vì vai diễn Phượng Hoàng lửa, mà vì công sức hắn bỏ ra để chinh phục trái tim nàng.

Ai chẳng biết Quân Tường là thiếu gia có tiền có thế, gái đẹp xung quanh hắn đuổi đi không hết, mà lần đầu tiên thấy hắn vì một người con gái phải lao tâm khổ tứ ròng rã đợi chờ suốt 7 năm như vậy…Đúng là quá hiếm thấy!
Con gái rất dễ cảm động trước chân tình….và cuối cùng thì Giai Kỳ cũng đồng ý trở thành bạn gái của hắn, mới hai tháng nay thôi.

Nụ hôn đầu của nàng là ngay sau lời tỏ tình, khi Hà Quân Tường sướng run lên mà ôm chầm lấy nàng hôn ngấu nghiến.

Giai Kỳ đương nhiên rất sợ hãi, nhưng lại không thể đẩy hắn ra, chỉ có thể cẩn thận phối hợp.

Ngoài hôn môi ra….thì chưa có gì xảy ra cả!
Giai Kỳ là người phụ nữ truyền thống, ba nàng là một giáo viên và là một người cha rất nghiêm khắc.


Hơn nữa mẹ nàng luôn dạy con gái là phải biết giữ mình, không thể tùy tiện cùng đàn ông leo lên giường, nếu người đó không phải chồng nàng!
Vì thế hai tháng nay cho dù Quân Tường có giở bài gì ra, nàng cũng chỉ im lặng mỉm cười và nhẹ nhàng thoái thác!
Giờ nàng cũng có một chút danh tiếng, bản thân cũng tự tin hơn, lại càng biết giữ lễ hơn.

Hà Quân Tường đương nhiên không vui, nhưng hắn cũng không vội.

Nàng mang ơn cha mẹ hắn, mang ơn cả hắn, cả nước này biết nàng là người phụ nữ của hắn, sợ nàng chạy đi đâu chứ?
Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ hắn, hắn yêu cầu nàng phải có mặt trong bữa tiệc.

Những bữa tiệc tiếp đãi xã giao sặc mùi toan tính này đương nhiên Giai Kỳ không muốn đi, nhưng nàng lại không thể không đi!
Hà Quân Tường mua cho nàng một chiếc váy Chanel, một bộ trang sức cùng hãng, nhưng Giai Kỳ lại không đeo, đem toàn bộ trả lại, tự ra ngoài thuê quần áo!
Nàng không phải nhận lời làm bạn gái hắn vì tiền!
Chủ cửa hàng quần áo này rất quen thân với nàng, vì nàng luôn luôn tới đây thuê lễ phục.

Lễ phục ở đây cắt may rất đơn giản, vừa kín đáo lại không kém phần gợi cảm, rất hợp với phong cách của Giai Kỳ.

Hơn nữa chủ cửa hàng còn rất thân thiện, có thể cho nàng mượn bao lâu tùy thích…có điều là vị trí hơi xa, gần sân bay thành phố.

Gói một chiếc đầm đen lụa cổ yếm thắt eo vào trong hộp, chủ cửa hàng xuýt xoa nói.

_ Giai Kỳ! Giờ em là vũ công nổi tiếng rồi mà vẫn đi mượn lễ phục thế này có sợ nhà báo chụp được mất thể diện không?
_ Chị cứ trêu em!
Giai Kỳ cười nói, đôi môi gợi cảm nở rộng để lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

Dung nhan diễm lệ bừng sáng cửa cửa hàng.

_ Bộ váy này nhìn thì đơn giản, nhưng mặc lên lại rất tôn đường cong.

Nhìn thì rất kín đáo nhưng lại vô cùng sexy…Em mặc chắc chắn sẽ thành tâm điểm của bữa tiệc!
Chủ cửa hàng nói và Giai Kỳ lắc đầu.

Cô gái ấy cau mày, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

_ Mà bạn trai của em đâu? Không chở em đi mua đồ sao? Cậu thiếu gia đó thiếu gì tiền chứ?
_ Chị! Em đâu làm bạn gái anh ấy vì tiền đâu! Với cả anh ấy có mua đồ rồi nhưng em không hợp!
Giai Kỳ đơn giản nói, lại bị ánh mắt soi mói của chị ta xoáy vào nàng.

_ Này…chị chưa bao giờ nghe thấy em nói là “ em yêu anh ấy ” nhé! Toàn là em làm bạn gái anh ấy, em quen anh ấy….Này! Không lẽ lời đồn em mang thân báo đáp là thật à!
_ Lắm chuyện!
Giai Kỳ nhấc túi quần áo lên, cau mày khẽ mắng một tiếng.

Rồi mặc kệ chủ cửa hàng cứ léo nhéo bên tai, nàng một mạch bước ra khỏi cửa hàng.

Đúng rồi….người ta đều luôn nói….nàng yêu Quân Tường là vì báo ơn!
Còn bản thân nàng…nói yêu Quân Tường hay không….thì….

Giai Kỳ bước ra ngoài đường lớn, còn không quên quay người lại vẫy vẫy tay với chị chủ, bước chân lơ đễnh bước lùi ra đường lớn….

PIM! PIM!
Tiếng còi xe inh ỏi vang lên.

Giai Kỳ giật thót mình khi một vùng sáng lóa mắt sọi thẳng vào nàng.

Đôi chân nàng loạng choạng ngã ngồi xuống đất, phía trước mắt một chiếc xe ô tô to lớn lao tới,
KÉTTTTT!
Tiếng phanh xe nghiến xuống đường chói gắt.

Chiếc xe dừng khựng lại, làm tung lên một lớp bụi mù mịt.

Giai Kỳ chết đứng ngã ngồi dưới đường, túi y phục rơi xuống đất.

Mui chiếc xe chỉ cách nàng khoảng vài phân nữa, ánh đèn sáng lóa rọi vào gương mặt kinh hồn hoảng hốt của nàng.

Đây là đường ra sân bay, thường thì ít người qua lại.

Những chiếc xe đi trên đường dừng chầm chậm lại để nhìn vụ va chạm suýt xảy ra với ánh mắt hiếu kì.

_ Giai Kỳ!
Chị chủ cửa hàng lao ra ngoài, đồng thời lúc này, tiếng mở cửa xe cũng vang lên.

Hai người đàn ông trên xe bước xuống, ngay lập tức một người trong số đó làm mọi người trầm trồ.

Tây trang sang trọng đắt tiền, gương mặt cuốn hút với đôi mắt chim ứng sắc bén, sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng bạc tình.

Cả thân thể toát ra khí chât phong lưu thành đạt, hấp dẫn điên cuồng.

Người còn lại là lái xe của người kia.

Giai Kỳ ngồi chết sững trên đường, chân như nhũn ra….

Cảm giác đáng sợ năm 16 tuổi đó lại ùa về, khi vụ tai nạn đó đã cướp đi ba mẹ cô, cướp đi hạnh phúc của cô, cướp đi cuộc sống của cô!
Giờ tất cả lại ùa về khiến cho cô run rẩy lạnh toát sống lưng.


_ Cô không sao chứ?
Thanh âm vang lên bên tai, êm ái và quyến rũ, như thể ướp rượu hảo hạng.

Giai Kỳ quay qua, giật mình khi nhìn thấy người đàn ông quyến rũ điên cuồng đang nhẹ giọng hỏi mình.

Khoảng khắc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm sắc bén ấy, Giai Kỳ đột ngột rùng mình, giống như có cơn gió lạnh thổi qua sống lưng….Bàn tay đi găng của người đó chạm nhẹ lên khuỷa tay cô, dịu dàng nói.

_ Tôi đỡ cô dậy!
Khi bàn tay đó chạm vào sống lưng cô, vuốt ve nhẹ nhàng như vỗ về…Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động….Cô đột ngột nhớ lại ngày xưa khi còn sống, ba cô cũng thường vuốt dọc sống lưng an ủi cô như thế.

Nước mắt….vô thức chảy xuống.

_ Cô đau ở đâu sao?
Người đó tiếp tục hỏi, thanh âm rất quan tâm.

Giai Kỳ ngây ngốc đột nhiên tỉnh táo, bàn tay cô nhanh chóng lau đi giọt nước mắt, gấp gáp nói.

_ À…không sao ạ! Chỉ là hơi chút sợ hãi! Giờ đỡ rồi ạ!
_ Này! Các anh đi kiểu gì thế!
Chị chủ lao ra mắng mỏ, nhưng lại không dám chĩa mũi dùi vào nam thần, mà mắng người lái xe.

Người đó cuống quýt cúi đầu xin lỗi, lập tức Giai Kỳ giải vây.

_ Chị! Là do em bất cẩn lùi ra đường không nhìn! Không phải lỗi tại người ta!
Sau đó nàng quay lại, nhẹ nhàng nói.

_ Tôi không sao! Các ngài đi đi!
Người đàn ông kia nheo mắt nhìn nàng, rồi cẩn thận cúi người nhặt giúp nàng túi đồ lên.

_ Đồ của cô!
_ Cám ơn ngài!
Giai Kỳ đón túi đồ trong tay người ấy, nở nụ cười quyến rũ vô cùng, khiến cho ánh mắt người kia có chút chấn động.

Rồi không nói thêm lời nào, người ấy cúi đầu chào rồi bước lên xe, đóng cửa lại.

Người lái xe còn cuống quýt xin lỗi thêm một lúc nữa mới lên xe lái đi.

Khi chiếc xe vừa đi khỏi, chị chủ cửa hàng đã trầm trồ tiếc rẻ.

_ Lấy đâu ra đại gia vừa nhiều tiền lại vừa soái như thế cơ chứ?
_ Đại gia gì chứ?
Giai Kỳ cười nhìn chị, có phải bà này xem nhiều phim ngôn tình quá, cứ thấy người đàn ông nào đẹp trai đều biến thành soái ca ngôn tình vừa giàu vừa soái hay không?
_ Cô em ơi! Không nhìn thấy xe người ta đi là xe gì sao? Bentley Flying Spur V8 Mansory mạ vàng đấy! MẠ VÀNG cô nghe thấy chưa?
_ Vâng! Vâng!
Giai Kỳ thở dài, nhìn chị gái bên cạnh cứ chép miệng tiếc rẻ bóng soái ca đi khuất.

Thật là kì quặc cứ đi hâm mộ người giàu! Người ta giàu cũng có cho mình đâu cơ chứ?
Quan trọng là váy dạ hội không bị bẩn gì, thế là may mắn rồi!
*****
_ Chú Đinh! Đưa giúp tôi nước rửa găng tay và một chiếc khăn sạch!
Lôi Triệt gác chân trên ghế, lạnh giọng nói với lái xe.

Người lái xe lập tức mở ngăn đồ, lấy ra một lọ dung dịch chuyên dụng cho găng tay da thuộc và một chiếc khăn trắng tinh.

Lôi Triệt đổ thuốc ra khăn, cẩn thận lâu kĩ găng tay của mình, kĩ càng như thể vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn, làm găng da ngựa của hắn bóng loáng lên.

Sau đó hắn ném chiếc khăn vào khay đựng rác trong xe.

_ Đúng là thật bẩn tay!
Lôi Triệt lạnh giọng nói, lái xe Đinh nhìn qua gương, cẩn thận hỏi.

_ Lôi tiên sinh….ngài nói vậy là sao ạ?
_ Người đàn bà đó! Chạm vào cô ta làm găng tay tôi bị bẩn!1
Lôi Triệt trả lời, khiến cho lái xe Đinh càng lúc càng mờ mịt.

Ông cũng biết thân phận không hỏi nữa, chỉ im lặng lái xe.

Lôi Triệt ngả người ra ghế, lôi từ trong túi hồ sơ bên cạnh ra một bức ảnh, ánh mắt hắn lạnh toát và nụ cười nửa miệng đáng sợ nhếch lên.

_ Thật là khéo trùng hợp!
Bức ảnh của hắn chụp một đôi nam nữ rất đẹp.

Người con trai phong lưu giàu có, là thiếu gia của tập đoàn Hạ thị - Hạ Quân Tường.

Người con gái đang tình tứ khoác tay cậu ta, nở ra nụ cười mỉm e lệ như một nụ hồng.

Gương mặt xinh đẹp diễm lệ, mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, đẹp đến đáng kinh ngạc.

Lôi Triệt nhìn bức ảnh Giai Kỳ trong tay, gương mặt hắn lập tức hiện lên ý tứ khó đoán….

Và bàn tay hắn từ từ siết lại, vò bức ảnh dúm dó trong lòng bàn tay.

*****.


Bình luận

Truyện đang đọc