TỔNG TÀI TÀN KHỐC ĐOẠT ÁI


Phi cơ riêng của Lôi Triệt hạ cánh xuống sân bay, bên trong khoang thương gia vô cùng sang trọng hầu như không nghe thấy được tiếng gió xé ù ù bên ngoài.

Mùi rượu vang hòa cùng mùi nước hoa sang trọng ướp vào không gian, một dáng người mạnh mẽ nam tính ngả lưng trên ghế da đắt tiền, nhắm mắt, hàng lông mày khẽ chau lại…cho dù là đang thư giãn, mà lại không hề có chút thả lỏng…
Cánh cửa gỗ sang trọng mở ra, cô tiếp viên bước vào, nhẹ giọng lên tiếng.

_ Thưa Lôi tiên sinh! Máy bay đã hạ cánh an toàn! Kính mời ngài xuống xe!1
Hởi thở trĩu nặng của hắn chầm chậm đè nén, ánh mắt sắc bén có chút mệt mỏI mở ra, hắn hướng về phía cô tiếp viên đang cười tươi tắn đứng bên phía cánh cửa, gật đầu….

Cô tiếp viên lần nữa cúi chào hắn, rồi bước ra ngoài đóng cửa lại…Bấy giờ Lôi Triệt mới rút điện thoại ra, mở nguồn lên…
Ngay lập tức, hàng chục tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ xối xả vang lên khiến cho hắn giật mình…
Nỗi bất an dâng trào trong cổ họng, số điện thoại gọi đến đều là của Nhiếp Phong, Ngô Lỗi, phía bệnh viện Royal và của cả những quan chức cấp cao thuộc cục cảnh sát…!
_ Cái gì thế này…?
Trái tim hắn đột nhiên đập rất mạnh khi ngón tay hắn liên tục lướt trên màn hình điện thoại….

Rồi hắn chợt nhớ ra, chiếc điện thoại mới mà hắn mua cho Giai Kỳ thay cho chiếc mà hắn bóp vỡ…không lưu số điện thoại của hắn!
_ Chết tiệt!
Lôi Triệt đứng phắt dậy, gương mặt hắn đột nhiên hiện ra nỗi sợ hãi chưa bao giờ có…Hắn gạt vội số của Nhiếp Phong...nghe tiếng tít tít khô khóc vang lên, càng lúc càng sốt ruột…
Rồi tiếng bắt máy vang lên, chưa kịp để cho Lôi Triệt kịp lên tiếng, giọng nói gấp gáp gần như phát điên của Nhiếp Phong đã làm cháy cả điện thoại…
_ SAO CẬU LẠI TẮT ĐIỆN THOẠI HẢ??? CẬU CÓ BIẾT VỪA RỒI SÁT THỦ TỚI BỆNH VIỆN HẠ SÁT LÃO TRỊNH! GIAI KỲ CŨNG SUÝT NỮA MẤT MẠNG KHÔNG?
****
Cô tiếp viên đứng dưới cầu thang, thời tiết mùa đông thật là lạnh….nhưng mà so với mùa đông tại Anh thì cũng không thấm tháp vào đâu.

Nghiêm người chờ đợi....cô đang ngẩn ngơ nghĩ nếu như bây giờ được ăn một bát canh kim chi bánh gạo nóng thì chắc là ngon lắm!
_ XE ĐÂU!!!
Tiếng quát thất thanh của lôi triệt làm cho cô tiếp viên nhảy dựng lên, khiến cho những tên vệ sĩ đứng dưới cũng giật mình.


Ngay sau đó hắn điên cuồng chạy từ trên máy bay xuống cầu thang dốc, khiến cho cô tiếp viên sợ đến đứng tim nhỡ như hắn vấp ngã....Nhưng Lôi Triệt chẳng may may quan tâm đến điều gì nữa, hắn vừa chạy vừa hét lên, gần như nhẩy bổ vào xe trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả...!
Lôi Triệt ngày thường lúc nào cũng điềm đạm cao ngạo, tĩnh lặng như một mặt biển sâu thẳm, chưa bao giờ thấy hắn vội vã trong bất kì chuyện gì...Vậy mà hôm nay giống như một cậu học sinh muộn giờ thi, gấp gáp đến bấn loạn tinh thần...!
_ MỞ MÁY XE! LÁI ĐẾN BỆNH VIỆN ROYAL! NHANH LÊN!
*****
Chiếc Bentley của Lôi Triệt bị nghẹn lại giữa đám đông phóng viên, cảnh sát và những người hiếu kì vây kín bệnh viện.

A Mạnh không thể nào nhích thêm được một phân nào, đám đông đã vây đặc kín trước cổng bệnh viện nháo nhào như ong vỡ tổ, ánh đèn flash sáng nhấp nhoáng chói mắt, lực lượng cảnh sát đứng tràn bên ngoài dải băng phong tỏa, gắng sức cản đường người dân hiếu kỳ đang đổ đến ngày một đông...!
_ Lôi tiên sinh! Tôi nghĩ là...!
A Mạnh quay đầu lại, đang định phân trần với Lôi Triệt chiếc xe không thể vào thêm được nữa....thì đã chẳng thấy người ngồi ở ghế sau nữa, chỉ có tiếng cửa xe đóng rầm rất mạnh vang lên...!
Lôi Triệt gáp gáp bước ra ngoài, nhưng khi hắn vừa đặt chân xuống đất, cánh phóng viên đã như ong bu lấy mật, những ánh đèn flash điên cuồng hướng về hắn, cùng những câu hỏi gấp gáp lộn xộn vang lên...!
_ Lôi tiên sinh xin ngài cho biết Lão Trịnh hôm nay bị mưu sát có mối quan hệ thế nào với ngài? Ngày trước có phải chính ông ấy đã thay mặt ngài tiến hành kinh doanh đầu tư tại Đại Lục hay không? Lần mưu sát này là vì oán thù riêng của ông ấy hay mục đích là nhắm tới ngài?
_ Xin hỏi tình hình của những người ở trong bệnh viện bây giờ thế nào rồi? Có phải cô Giai Kỳ bạn gái của ngài cũng bị sát thủ ẩu đả dẫn đến thương tích hay không?
_ Xin hỏi ngài có nghi ngờ cho ai là người đã gây ra chuyện này hay không? Là do oán thù của ngài lúc trước ở Saint Peterburgs hay mới hình thành ở Đại Lục?
_ Xin hỏi ngài vừa cùng Tề tiên sinh công tác tại London 1 tuần, mối quan hệ của hai người rất khăng khít....Liệu đây có phải là cuộc trả thù lẫn nhau giữa các đảng phái có liên quan đến Tề tiên sinh hay không?
Lôi Triệt chẳng buồn quan tâm, mặc cho những câu hỏi và micro liên tục chĩa thẳng vào hắn.

Vệ sĩ phía sau thấy hắn mở cửa xuống xe nhất loạt cũng lao xuống, ngay lập tức vây kín lấy hắn, mở đường cho hắn bước vào trong...!
Cánh phóng viên cứ như thể những chiếc đinh bị hút bởi nam châm, Lôi Triệt đi tới đâu họ lao theo tới đó, khung cảnh vô hình chung trở nên vô cùng hỗn loạn, còn có những người hiếu kì bu xung quanh cũng nháo nhào với sự xuất hiện của hắn, làm phía cảnh sát bở hơi tai...!
_ Tôi muốn vào trong!
Lôi Triệt nói với một người cảnh sát mặt còn non choẹt, hình như là cảnh sát viên mới ra trường.

Cậu cảnh sát cản hắn lại, gay gắt nói.

_ Xin mời anh quay lại! Đây là địa phận của cảnh sát! Không phận sự miễn vào!
_ Người của tôi đang ở bên trong! Tránh đường ra!
Lôi Triệt cau mày, thanh âm lạnh buốt của hắn vang lên khiến cho cậu cảnh sát sởn gai ốc.


Chỉ cần nhìn vào đôi mắt sắc bén lạnh giá như một hồ băng của hắn đã khiến cậu gặp áp lực đến hít thở không thông.

Đằng sau ánh đèn flash vẫn nhá sáng liên tục, vệ sĩ của Lôi Triệt đang gắng sức cùng cảnh sát cản cánh phóng viên lại, xem ra hỗ trợ rất chất lượng!
_ Không có lệnh của cục trưởng không ai được vào! Anh mau tránh ra để chúng tôi làm nhiệm vụ!
Viên cảnh sát vẫn ráng nói cứng, cho dù dường như đã bị Lôi Triệt dọa cho sợ hết hồn...Hắn cau mày lại, thanh âm lành lạnh vang lên.

_ Một lần cuối....tránh ra!
Viên cảnh sát nước nước bọt, áp lực càng lúc càng lớn khiến cậu ta toát hết mồ hôi, giống như người phía trước giống như chỉ cần một câu nữa thôi là xé cậu ra làm đôi!!!
Cậu nhân viên nhũn cả chân, ấp a ấp úng đang không biết nói thế nào thì may sao, đằng sau lưng vang lên tiếng gọi mạnh mẽ.

_ Lôi tiên sinh!
Triều Vạn – đội trưởng đội cảnh sát phòng chống tội phạm đặc biệt nghiêm trọng nhanh chân chạy tới, hét lên.

_ Cậu cảnh sát kia làm gì vậy? Mau nhấc dây để Lôi tiên sinh vào!
Cậu cảnh sát giống như nhìn thấy ma, hớt hơ hớt hải nhấc vội dây lên.

Lôi Triệt phải cúi người mới chui qua được đoạn dây, hắn liếc mắt nhìn cậu cảnh sát viên quèn một cách rất sắc, rồi quay đầu nói với những người vệ sĩ.

_ Giúp cảnh sát cản họ lại!
_ Vâng! Lôi tiên sinh!
Lôi Triệt sải chân gấp gáp bước đi cùng với Triều Vạn.

Ông thân thiện bám lấy tay hắn, nhanh chóng nói.


_ Xin lỗi Lôi tiên sinh! Làm mất thời gian của cậu!
_ Ngày mai thay cậu ta đi! Ông cũng đuổi luôn đám cảnh sát chặn đường đi, người của tôi ngày mai sẽ tới bảo đảm an ninh cho các ông làm nhiệm vụ điều tra!
_ Cảm ơn cậu!
Triều Văn gật đầu.

Mặc dù là một cảnh sát giỏi dày dặn kinh nghiệm, ở cục cánh sát ai cũng biết tiếng ông, cũng phải nể ông vài phần...Nhưng đối diện với Lôi Triệt, Triều Văn lại rất nhã nhặn, sợ hắn phật ý!
Vì Lôi Triệt là nhân vật rất không nên làm hắn phật lòng!
_ Hiện giờ phía cảnh sát đã bắt được một trong hai tên sát thủ, giờ đang tiến hành áp tải hắn về trụ sở để lấy khẩu cung.

Tên còn lại trong lúc xô xát với Ngô Lỗi đã bị đập đầu vào tủ mất mạng, hiện giờ chúng tôi đang lấy khẩu cung của Ngô Lỗi!
_ Những tên sát thủ kia muốn lấy mạng chú tôi nên mới phải ra tay, chuyện này không được làm khó cậu ấy!
Lôi Triệt nói một cách ngắn gọn, nhưng hàm ý chính là không được để người khác làm phiền đến Ngô Lỗi.

Chuyện này đương nhiên Triều Văn cũng rất hiểu.

_ Đây là thủ tục phía cảnh sát cần làm để điều tra vụ án! Chúng tôi chỉ làm đúng phận sự thôi Lôi tiên sinh!
_ Phận sự của các ông đến đây là kết thúc! Tên sát thủ kia người của tôi sẽ đón lại! Cám ơn đội trưởng Triều! Ông đã vất vả rồi!
Lôi Triệt dừng lại ở cửa bệnh viện, lúc này y tá và bác sĩ đều đã được mời lên tầng khác lấy khẩu cung.

Bệnh nhân cũng được giữ nguyên tại phòng, cả bệnh viện Royal ngập tràn cảnh sát đứng gác, đông nghẹt như đón đại biểu cấp cao.

Giám đốc bệnh viện đứng chờ Lôi Triệt nãy giờ vội vàng hộc tốc chạy ra, mặt mũi cắt không còn giọt máu, ấp a ấp úng…
_ Lôi…Lôi tiên sinh….

Bàn tay trái của Lôi Triệt vung lên dừng ông ta lại.

Hắn lắc đầu, tỏ ý không muốn nghe bất cứ điều gì.

Giám đốc bệnh viện sợ đến tái xanh mặt mũi vội vàng lùi về phía sau, ông đã chờ hắn cả một buổi chiều nay, nhưng nhìn bộ dạng tức giận của Lôi Triệt, ông cũng không giám mở lời nói bất cứ điều gì!

_ Chú Trịnh của tôi sao rồi?
Hắn trầm giọng hỏi, giám đốc bệnh viện ấp a ấp úng, toát mồ hôi kể lể.

_ Thưa Lôi tiên sinh….Lão…Lão Trịnh hiện giờ sức khỏe đã ổn định.

Hiện….hiện đang được…chăm sóc trong phòng hồi sức! Chúng tôi,,,,có tiêm cho bệnh nhân một liều an thần nhẹ…..để…để bệnh nhân nghỉ ngơi!
_ Ngô Lỗi thì sao?
_ Dạ....Ngô tiên sinh bị thương ở tay….hiện đang ở trong phòng…băng….băng bó….Phía….phía cảnh sát đang đang…hỏi cậu ấy vài vấn đề!
_ Còn cô ấy?
Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi, Giám đốc bệnh viện ớ người ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, liền ngay tức khắc hiểu ý.

_ Dạ thưa…Giai tiểu thư hoàn toàn không sao! Cô ấy đang được bác sĩ chăm sóc ở phòng VIP ạ!
Giám đốc bệnh viện nhìn thấy đầu lông mày của Lôi Triệt giãn ra.

Vừa nãy trong điện thoại hắn cũng đã được Nhiếp Phong nói qua tình hình, nhưng trong lòng hắn vẫn như lửa đốt…Bây giờ trực tiếp nghe cô không sao, hắn cũng đã yên tâm được phần nào!
_ Cô ấy ở phòng VIP bao nhiêu?
_ Dạ phòng VIP 001.

Ngay trên tầng quản lý thưa Lôi tiên sinh!
Lôi Triệt gật đầu, hắn quay lại phía Triều Văn, nhẹ giọng nói.

_ Nhiếp Phong sẽ thay tôi nói chuyện với ngài! Royal luôn sẵn lòng hợp tác với cảnh sát…nhưng hi vọng phía cảnh sát nếu như biết thông tin gì, có thể chia sẻ với chúng tôi!
Lời nói hết sức nhã nhặn, nhưng hoàn toàn không phải là mang ý hỏi thăm, mà chính là một lời yêu cầu.

Hàm ý rõ ràng cùng sự kiên quyết của Lôi Triệt khiến cho Triều Văn không thể không gật đầu!
****
Nay 02 chap nha
Follow Kỳ Kỳ để Kỳ Kỳ có động lực viết truyện nha ❤️
( LÀ THEO DÕI TÀI KHOẢN ĐÓ NHA KHÔNG PHẢI TRUYỆN ĐÂU HUHU ????).


Bình luận

Truyện đang đọc