TỔNG TÀI TÀN KHỐC ĐOẠT ÁI


Giai Kỳ đứng trước cửa sổ, chiếc khăn lông phủ trên đôi vai cô, làn da vẫn còn thoảng hơi nước ẩm vẫn khiến cho Giai Kỳ có cảm giác lành lạnh, cho dù máy sưởi trong biệt thự của Lôi Triệt lúc nào cũng ấm rực.

Chiếc máy sấy kêu ù ù bên tai, mái tóc của cô rối rung lên theo đừng đợt gió thổi.

Cả một ngày làm việc vất vả, gió biển cùng cát bám kín vào da thịt, mang theo hơi lạnh.

Trời mùa đông rất nhanh, mới hơn 6h mà trời đất đã đen kịt.

Giai Kỳ về nhà là lao ngay vào bồn tắm.

Còn Đinh quản gia thì đang cùng đầu bếp mà Lôi Triệt thuê tới chuẩn bị bữa tối.

Giai Kỳ vừa sấy tóc, vừa ngẩn ngơ nhớ về cuộc trò chuyện với Thiên Ân, cô bé đã hỏi một câu mà làm cô chạnh lòng.

“Có phải chuyện hôm nay…chị muốn hợp tác với em…là do có sự tức động từ cha nuôi em không?”
Khi nhìn vào ánh mắt trong vắt lúc nào cũng hoảng sợ ấy, Giai Kỳ lập tức hiểu ra, Thiên Ân chắc chắn cũng đang trải qua những cảm giác giống cô.

Câu hỏi của cô bé cho dù rất nhạy cảm, nhưng hoàn toàn không hề làm cho Giai Kỳ cảm giác khó chịu, ngược lại còn khiến cho cô cảm thấy giống như được cảm thông.

Thật ra Giai Kỳ cũng không biết Lôi Triệt và Tề Yến Thanh thân thiết đến đâu, nhưng chỉ cần dựa vào chuyện Lôi Triệt sẵn sàng nhường lại CHARM cho Tề Yến Thanh, cũng đủ để xác định mối quan hệ của họ không đơn giản!
Vậy thì có thể, Thiên Ân và cô, chắc cũng đang đi đoạn đường giống như nhau!
Lúc đó ánh mắt của Thiên Ân khiến Giai Kỳ giống như thấy được bản thân của mình trong đấy, trong lòng dâng lên một niềm âu yếm nhẹ nhàng.

Cô bỗng nhiên muốn an ủi cô bé này!
“Cho dù có hay không có….thì hôm nay người chị mời hợp tác cùng, vẫn sẽ là em!”.

Tránh ánh mắt ngỡ ngàng của Thiên Ân, Giai Kỳ nhìn ra bờ biển xanh ngắt đang rỉ rào vỗ bên bờ cát vàng, ánh mắt hoang hoải dõi theo từng đợt sóng, thanh âm nhạt nhào của cô hòa lẫn vào tiếng sóng biển.

“Chị và em đều quen biết những người đàn ông...đáng lẽ ra không nên quen biết!...Thật buồn, phải không?”
Đôi mắt phượng đẹp đẽ của Giai Kỳ khẽ cụp xuống, hàng mi dài rợp bóng phủ lên gò má mềm mại.

Cô ngẩn người u buồn, bàn tay xoay đều chiếc máy sấy tóc một cách vô thức...!
Đột nhiên, cổ tay thon thả mềm mại của cô bị một lớp găng lành lạnh tóm lấy, khiến cho Giai Kỳ giật thót mình, tiếng kêu hoảng hốt bật ra khỏi môi.

_ Ối!
Giai Kỳ quay phắt lại, ngỡ ngàng nhìn thấy Lôi Triệt đứng ở phía sau từ bao giờ.

Bộ âu phúc cắt may thủ công màu đen đậm chỉnh chủ còn vương mùi tinh dầu sả và hương xạ hương thơm ngát sang trọng.

Gương mặt điển trai cao ngạo của hắn thoáng chút mệt mỏi, nhưng đôi môi mỏng bạc tình vẫn dịu dàng mỉm cười với cô.

_ Em đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?
Đoạt lấy chiếc máy sấy tóc từ tay cô, Lôi Triệt tháo lớp găng tay trên bàn tay phải của hắn xuống, dịu dàng sấy tóc hộ cô.

Cử chỉ này khiến cho Giai Kỳ đờ đẫn kinh ngạc...!

Không phải lần gần đây nhất, hắn đang rất giận dữ cô sao? Sao có vài ngày mà hắn đột nhiên lại thay đổi thái độ, trở nên dịu dàng như vậy?
Hắn...lại đang âm mưu gì đây?
Mái tóc xõa tung trong tay hắn, Lôi Triệt im lặng sấy tóc cho cô, cảm giác người cô cứng đờ như một pho tượng đá, toàn thân đều là tư thế phòng thủ, ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua bờ vai nhỏ nhắn, thanh âm trầm thấp vang lên.

_ Nếu như em không biết nói gì, thì sau này có thể hỏi tôi “Anh đi làm về rồi sao? Hôm nay công việc có bận không? Anh có mệt lắm không”, đừng chỉ ngồi ngây ra như pho tượng như thế!
Gai ốc của Giai Kỳ nổi lên gắp sống lưng, cô cố gắng nở ra nụ cười cứng đờ, thanh âm nhỏ xíu bị tiếng máy sấy ù ù át cả đi.

_ Anh...đã về!
_ Hôm nay đi làm có thấy gì lạ không?
Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi, ánh mắt mắt của hắn lướt qua tới đâu khiến cho Giai Kỳ cảm thấy toàn thân lạnh toát tới đó.

_ Ngoài việc CHARM có chủ nhân mới...thì không có gì lạ hết!
_ Không thắc mắc sao?
Bàn tay Lôi Triệt không biết vô tình hay cố ý, thi thoảng lại chạm lên cổ cô, lên điểm nhạy cảm dưới tai của cô, khiến cho Giai Kỳ cứ run bắn lên.

_ Nghe nói anh và Tề tiên sinh là bạn...!
Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi, Lôi Triệt gỡ chiếc khăn lông xuống, bờ vai thon thả cùng làn da mềm mại thơm ngát của cô lộ ra...!
_ Ừm...!
Lôi Triệt trầm giọng trả lời, những sợi tóc khô dần mềm mại như lụa trong tay hắn, làm cho hắn ngờ ngợ nhận ra mình rất thích cảm giác đan tay vào tóc cô.

_ Mà hình như Tề Yến Thanh có một người con gái nuôi, em ấy là Thiên Ân, cũng là thực tập sinh lần này....!
_ Em đang nghĩ gì, cứ nói ra đi!
Lôi Triệt tắt máy sấy, không gian lập tức chìm vào im lặng.

Giai Kỳ không dám thở mạnh, cứ ngồi y nguyên không hề suy xuyển.

Bàn tay Lôi Triệt đan lên từng sợi tóc của cô, khẽ vuốt xuống.

_ Vậy nếu như tôi không nhầm, chắc là Tề tiên sinh cũng đang sử dụng đúng cách giống như anh đã sử dụng để giám sát tôi...chỉ là chuyển từ cái lồng nhỏ, sang cái lồng to hơn...!
_ Em chẳng bao giờ khiến tôi thôi hết ngạc nhiên.

Cũng khá thông minh đấy! Đúng là Tề Yến Thanh đang nhìn trúng cô bé đó!
Một cảm giác run rẩy nghẹn lên trong cổ họng, Giai Kỳ cau mày khi nghĩ đến Thiên Ân...con bé mới có mười tám tuổi! Rút cuộc những tên đàn ông này đã hóa thú hết rồi sao?
Tại sao luôn dùng phương cách này để trói buộc phụ nữ chứ?
Giai Kỳ rùng mình nhớ lại câu nói lần trước của bác sĩ Lưu....Lôi Triệt và TềYến Thanh, chính là cùng hội cùng thuyền!
Sao lúc đó cô lại không nhạy cảm mà nhận ra cơ chứ!
Không rõ Lôi Triệt có cảm nhận được những cảm xúc hỗn loạn của Giai Kỳ hay không, nhưng ánh mắt của hắn hiện lên rất nhiều sự phức tạp.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, và đôi môi hắn ghé sát gần lại hõm cổ của Giai Kỳ.

Giai Kỳ rùng mình khi làn da nhạy cảm của cô mơ hồ cảm nhận được đầu mũi thẳng tắp của Lôi Triệt mơn man vờn trên bờ vai cô, vờn trên hõm cổ cô, và cả hơi thở nam tính của hắn đang phả nhè nhẹ lên hõm vai cô.

_ Em thơm quá! Giống như một bông hoa hồng vậy, không giống mùi sữa tắm, cũng không giống mùi nước hoa...giống như bản thân da thịt em đã thơm ngát vậy!
Thanh âm trầm thấp của hắn như hơi rượu vang rót nhẹ vào tai cô, dịu dàng đầy từ tính gợi cảm, khiến cho Giai Kỳ thoáng rùng mình khe khẽ...!
_ Em lúc nào cũng nghĩ về người khác....sao chưa từng thấy bao giờ...em nghĩ về anh vậy?
Lôi Triệt dịu giọng hỏi cô, và đôi môi mỏng kiêu bạc của hắn dịu dàng đặt lên hõm vai cô một nụ hôn.


_ Không!
Giai Kỳ rùng mình đứng phắt dậy, bàn tay cô vươn tới lau vội dấu vết nụ hôn trên cổ của hắn đi, hoảng hốt lùi xa khỏi hắn, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lôi Triệt.

_ Tôi không muốn!
_ Em nói cái gì?
Lôi Triệt cau chặt mày lại, lạnh giọng hỏi cô, nhìn Giai Kỳ siết chặt bàn tay của cô lại, thanh âm có phần run rẩy vang lên.

_ Lôi tiên sinh! Xin ngài buông tha cho tôi đi!
_ Buông?
Lôi Triệt bật cười, giống như vừa được nghe một câu chuyện tiếu lâm hài hước.

Hắn nheo mắt lại, trầm giọng hỏi cô.

_ Dựa vào đâu em muốn tôi buông em?
Giai Kỳ mím môi, ánh mắt của Giai Kỳ hướng về phía Lôi Triệt, thanh âm nhẹ giọng thương thuyết.

_ Lôi tiên sinh! Từ trước đến nay ngài hao tâm tổn sức như vậy, cũng chỉ có một mục đích…Ngài đã thỏa mãn rồi! Tôi hiện giờ cũng không có gì để cho ngài khám phá nữa! Quân Tường với ngài cũng không phải là hận thù, chỉ là vở kịch.

Giờ vở kịch cũng hạ màn rồi, với ngài tôi cũng không còn giá trị gì nữa…Bây lâu nay tôi đã làm phiền ngài rồi! Hi vọng ngài có thể…buông tay!
_ Ừm….

Lôi Triệt nghe thanh âm trong vắt có chút khép nép của cô vang lên, gương mặt cao ngạo của hắn căng cứng lại không biểu lộ chút động thái nào rõ rệt.

Hắn ung dung tiến về phía ghế bành, cởi nút áo khoác để lộ thân hình vạm vỡ in trên lớp tây phục sang trọng.

Thở ra một hơi lạnh, hắn ung dung hỏi cô.

_ Ngoài chuyện này ra còn điều gì nữa không?
Giai Kỳ nghe thanh âm giọng nói của hắn, cảm thấy dường như hắn không hề tức giận thì len lén thở ra nhè nhẹ, ánh mắt có chút khẩn khoản hướng về phía hắn.

_ Còn có một chuyện nữa…Ngày hôm đó tại bệnh viện, trước phóng viên ngài đã hôn tôi! Tôi không biết ý định của ngài là gì…nhưng bây giờ khắp nơi đang đồn đoán rằng tôi là tình nhân của ngài! Điều này rất ảnh hưởng đến thanh danh của một người trọng yếu như ngài, vì thế tôi hi vọng, ngài có thể…đính chính một chút…quan hệ giữa tôi và ngài!
_ Đính chính thế nào?
Lôi Triệt nhàn nhã chống khuỷa tay lên thành ghế, ánh mắt hiểm ác nhìn Giai Kỳ, lạnh giọng hỏi.

Giai Kỳ cắn môi, ánh mắt của cô thoáng chút suy tư, rồi cô ngước lên nhìn hắn, nhẹ giọng nói.

_ Đính chính là…tôi và ngài….là chỗ quen biết!
_ Chỗ quen biết! Ha ha!
Tiếng cười lớn của Lôi Triệt vang lên khiến cho Giai Kỳ rùng mình.

Cô nuốt khan trong cổ họng nhìn hắn ưu nhã gác chân lên nhau, dáng điệu gợi cảm ung dung khí chất như một bậc đế vương, nhìn thẳng vào cô và trầm giọng hỏi.


_ Chỗ quen biết gì mà tôi lại biết rõ từng tấc da thịt trên cơ thể em? Chỗ quen biết gì mà tôi lại nếm được từng tư vị trên người em? Chỗ quen biết gì, mà em lại tự mình leo lên giường của tôi?
_ Đấy hoàn toàn là vì ngài dùng thuốc với tôi, tôi không….

Thanh âm bức bối xấu hổ của Giai Kỳ vang lên, những câu hỏi quá mức d*m mĩ của hắn khiến lỗ tai cô lùng bùng…nhưng giữa chừng cô khựng lại.

Hắn nói….tự mình leo lên giường của hắn….là sao?
Đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Giai Kỳ, Lôi Triệt lạnh lùng cười nhạt, đôi mắt sắc bén hung bác của hắn nhìn xoáy vào cô, và đầu ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn ưu nhã chỉ vào chiếc giường.

_ Em hoàn toàn không nhớ một chút gì sao? Kỷ niệm ngọt ngào giữa đôi ta, đêm mà em uống hết chai rượu mạnh của tôi….Dáng vẻ quyến rũ của em rút cuộc mê người đến mức nào?
Đột nhiên, đầu óc mờ mịt của Giai Kỳ như có một tia điện xẹt qua.

Phần kí ức trắng xóa mơ hồ như một tấm ảnh được quẳng vào nước rửa, những hình ảnh đáng xấu hổ mờ mịt dần dần hiện rõ ra, khiến cho Giai Kỳ ngỡ ngàng, gương mặt cô trắng bệch ra và mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán.

Đôi tay cô đưa lên đan vào mái tóc của mình, xoáy chúng lại trong những đốt ngón tay trắng bệch, điên cuồng gào thét…
_ Không….không phải…Không thể nào!
Lôi Triệt nhìn dáng vẻ kiệt quệ của Giai Kỳ, như thể cô nhìn thấy địa ngục giữa ban ngày.

Ánh mắt hắn đột nhiên trở lạnh, rất lạnh, và hắn vùng dậy, lao tới phía cô.

Cổ tay Giai Kỳ lập tức bị bàn tay như gọng kìm của Lôi Triệt thít chặt lấy, giật mạnh cô về phía hắn.

Giai Kỳ giãy ra, không muốn đối diện với ánh mắt tàn nhẫn như dã thú kia, đầu óc vẫn đầy ặp những hình ảnh xấu hổ d*m mĩ đêm hôm đó, khiến cho máu trong người của cô cũng như bị rút cạn.

_ Đúng! Tôi vốn dĩ chỉ muốn có được em! Nhưng dáng vẻ mê người của em thật hấp dẫn! Giống như một trái dâu ngọt ngào, khiến tôi nếm rồi muốn nếm nữa, nếm nữa!
Giai Kỳ cắn chặt răng lại, gương mặt cô căng cứng lên quay nghiêng về một bên để tránh ánh mắt của hắn.

Cổ tay cô bị hắn siết đến mức đau đớn, Lôi Triệt gần như phát điên, gầm lên với cô.

_ Em muốn thoát khỏi tôi ư? Em đừng có mơ! Ngay cả khi tôi chán chường em, thì em một bước cũng không rời được khỏi tôi em biết rõ chưa? Em tốt nhất là nên biết thân biết phận, bài học mà em nhận được vẫn chưa dậy cho em cái gì sao?
Giai Kỳ cắn răng không đáp, ánh mắt sắc lạnh của Lôi Triệt như một con dao cứa qua từng tấc da thịt của cô.

Lôi Triệt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Giai Kỳ, ánh mắt của hắn như thể muốn nuốt sống cô, thanh âm giận dữ đến mức phát hỏa.

_ Em chỉ được phép nghĩ đến tôi! Em chỉ được thuộc về một mình tôi! Em chỉ được nhìn tôi! Chỉ được cười với tôi! Khóc với tôi! Tất cả những gì em quan tâm phải là tôi! Em biết rõ chưa?
Giai Kỳ quay đầu nhìn hắn, nghẹn giọng đáp lời.

_ Anh điên rồi!
_ Điên sao? Biết tôi khi điên sẽ làm gì không? Tôi sẽ phá hủy mọi thứ mà em quan tâm! Hà gia! Quân Tường! Ngay cả sự nghiệp của em! Thậm chí…là cả căn nhà của cha mẹ đã khuất của em!
_ Anh dám sao! Anh dám sao? Nếu anh dám tôi liều mạng với anh!
Giai Kỳ như bị Lôi Triệt động vào chỗ đau, cô điên cuồng vung nắm đấm về phía hắn.

Nhưng nắm đấm của cô có giáng hết sức vào người hắn thì cũng chỉ làm cho cô đau đớn.

Lôi Triệt dùng sức siết cô lại, khiến cho Giai Kỳ tái mặt vì đau.

_ Tại sao tôi không dám? Thậm chí nếu như em làm tôi phát ngấy, thì tôi sẽ tìm cách thỏa mãn bằng việc lôi em tới nhà của cha mẹ em, trói em lại, lột trần em ra, và bắt em chứng kiến cảnh tôi quan hệ với người khác ngay trên chiếc giường của họ! Em nghĩ tôi dám không?
Ánh mắt chẳng còn chút tình người nào ghìm sâu vào gương mặt tái nhợt của Giai Kỳ, khiến cho cô choáng váng đến mức tê dại.

Cô tóm chặt lấy cổ áo hắn, đẩy mạnh hắn ra, gào thét lên.

_ Lôi Triệt! Đồ cầm thú! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì có lỗi với anh chứ? Chỉ vì nhìn tôi giống mẹ anh hay sao?
Đột nhiên, cánh tay của Giai Kỳ bị Lôi Triệt giữ chặt lại.


Hắn điên cuồng lay mạnh cô, gầm lên.

_ Ai nói cho em biết! Ai nói điều đó với em?
_ Ha Ha Ha! Đúng không? Chính vì tôi nhìn giống người mẹ quá cố của anh! Mỗi lần nhìn thấy tôi anh đều thấy tội lỗi, anh thấy mình thật đớn hèn, thật vô dụng đã không cứu được mẹ anh, được cha anh! Nên bây giờ anh đổ hết tội lỗi lên đầu tôi đúng không? Đúng không đồ bệnh hoạn!
_ EM!!!!
Lôi Triệt giận dữ đẩy mạnh cô xuống giường, đôi môi hắn tàn bạo nghiến ngấu vồ vập lấy đôi môi cô.

Giai Kỳ đau đến mức chảy nước mắt, thậm chí còn nếm được cả vị máu tanh tan trong miệng.

Hàm răng của Lôi Triệt cắn lên cánh môi mềm mại của cô đến mức bật máu, khiến cho cô đau đến bất động.

_ Loại người như anh…chỉ có thể làm được những trò này thôi sao?
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ, đôi môi cô bật máu mím chặt lại.

Đôi mắt phượng đẹp đẽ của cô lạnh đến mức khiến máu nóng trong người hắn nguội lạnh.

Cô nhìn hắn, cay nghiệt hỏi.

_ Anh không có được tình yêu, giờ anh muốn đi cướp đoạt tình yêu của người khác? Anh nghĩ như vậy anh sẽ có được tình yêu sao? Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được! Người như anh! Vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được tình yêu! Sẽ không được ai yêu thương!
Giai Kỳ nói trong hơi thở đứt quãng.

Lôi Triệt ghìm chặt cô xuống giường, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào gương mặt quay nghiêng của Giai Kỳ, nhìn được cả sự khinh miệt khinh bỉ, cũng như sự buông xuôi mệt mỏi của cô.

Cô nằm như một con cá chết, khiến cho Lôi Triệt lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là sự bất lực.

Từng câu nói của cô như ngàn mũi dao sắc lạnh cứa vào trái tim đã quá nhiều vết sẹo của hắn.

Lôi Triệt cảm thấy lồng ngực của hắn đau đến mức nghẹt thở, thanh âm trầm đặc của hắn cũng như run bắn lên, hắn khàn khàn hỏi cô.

_ Em….tại sao lại có thể tàn nhẫn với tôi đến như vậy?
Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn Lôi Triệt, ánh mắt của cô rơi vào trong lòng mắt đen thẫm của hắn, dường như nhìn được ra cả sự vỡ vụn.

Người mạnh mẽ như Lôi Triệt, cho dù có vững vàng như một ngọn núi lớn, nhưng nếu như bị chạm vào nơi yếu đuối nhất, cũng sẽ đau đớn…
Có câu nói như vậy…Đàn ông không dễ dàng rơi lệ, chẳng qua là chưa chạm đến mức thương tâm nhất!
Hắn nhìn cô, rồi mệt mỏi buông tay cô ra, bước xuống giường.

Gương mặt cao ngạo đó cúi thấp xuống, hắn chẳng nói chẳng rằng, bước qua cô, ra khỏi phòng.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, và Giai Kỳ nghe thấy tiếng Đinh quản gia vang lên.

_ Lôi tiên sinh! Khuya rồi, cậu còn đi đâu?
_ Chú ý đến Giai Kỳ! Ngoài thời gian tới CHARM làm việc, tuyệt đối không được cho cô ấy ra ngoài!
Giai Kỳ nhắm nghiền mắt lại, quay nghiêng về một bên.

Thân hình mềm mại của cô rũ xuống giường như một mảnh vải nhàu nát.

Giai Kỳ vùi mặt xuống gối, trái tim cô không hiểu tại sao lại thắt lại…ánh mắt đau đớn quá mức ám ảnh của Lôi Triệt….

Tại sao….tim cô lại thấy...nhức nhối...cơ chứ?
*****
Nhớ Vote ~ Like ~ Cmt cho Kỳ Kỳ biết cảm nhận của các bạn nha❤️
Theo dõi Kỳ Kỳ để Kỳ Kỳ có động lực ra chap mới hàng ngày nhé ????.


Bình luận

Truyện đang đọc